Thấy mẹ mình mang biểu tình khó tin, đại thúc liền áy náy nói: “Mẹ… con biết mẹ khó có thể tiếp nhận được chuyện này…” Nói xong, y đứng dậy, hướng cửa phòng bước đi. Tiêu Linh Khâu thấy Tiểu Nhưng của mình rời đi, vội vàng đứng dậy kéo y về, để cho y ngồi trên giường. “Tiểu Nhưng à, không phải mẹ không thể chấp nhận! Nhưng mẹ chỉ muốn hỏi con, con thật sự thích hai đứa nhỏ đó sao?” “Con xem Vũ nhi và Vân nhi là con trai của mình! Đương nhiên là phải thích hai đứa rồi!” “Mẹ có lẽ phải đổi phương thức hỏi để cho con hiểu thôi… Tiểu Nhưng à, con có thương chúng không? Là tình yêu như tình nhân chứ không phải là tình thân ấy?” Nghe được câu này, đầu óc y trở nên trống rỗng. “Tình yêu như tình nhân”? Y cùng Vũ nhi và Vân nhi là cha con, có thể yêu nhau được ư? “Tiểu Nhưng, con không cần suy nghĩ nhiều! Chỉ cần rõ ràng rằng, con yêu hay không yêu?” “Con không biết…” “Không sao! Điều này có thể từ từ biết dược. Bây giờ chuyện đi đến đâu rồi?” Bà quay trở lại chủ đề chính. Tiêu Tử Nhưng nghe bà hỏi, sắc mặt trầm xuống: “Cả hai đi mấy rồi, còn nói không bao giờ… muốn gặp lại con nữa, lúc trước chỉ là muốn lừa con, hết thảy đều là muốn lợi dụng con…” Y không thể khống chế được nước mắt, liền để chúng xuôi theo khuôn mặt, chậm rãi chảy xuống. “Chúng thật sự nói như vậy với con?” Tiêu Linh Khâu nghĩ thầm, chẳng lẽ là mình đoán sai? Đây thật sự chỉ là lừa bịp? “Không có! Là có một người đàn ông gọi điện thoại nói thế với con!” Tiêu Tử Nhưng nhớ đến cuộc điện thoại đên đó, nước mắt càng thêm nhiều, không ngừng chảy xuống. “Có lẽ chỉ là hiểu lầm? Ngoan, Tiểu Nhưng của mẹ đừng khóc!” Tiêu Linh Khâu đưa cho con trai khăn giấy, an ủi y. “Nhưng mà hai đứa thật sự không có về, chưa từng quay lại…” Tiêu Tử Nhưng vốn cũng nghĩ đến cuộc điện thoại kia là giả. Nhưng theo giờ gian trôi, anh em họ Ám không hề quay lại, rốt cục kết quả là không thể không tin được! “Con hãy ngẫm lại thật kỹ đi! Mặc kệ sự thật thế nào, mẹ sẽ vĩnh viễn đứng về phía con!” Tiêu Linh Khâu chắc rằng thời gian sẽ làm tan đi mọi thứ. Nhưng bà rằng mọi chuyện không chỉ đơn thuần vậy được! “Mẹ! Cám ơn mẹ!” Tiêu Tử Nhưng ôm lấy bà, cảm thụ tình thương ấm áp, mang lại cho y cảm giác an tâm rất nhiều. “Tiểu Nhưng của mẹ ngoan nào! Hãy để quá khứ ngủ yên! Con cần phải tiếp tục bước về phía trước, những gì đau buồn hãy để cho nó qua đi! Đứa con trai ngoan của mẹ phải luôn luôn mang gương mặt tươi cười chứ!” Môi vén lên một nụ cười hiền, bà dỗ cho y yên tâm đi vào giấc ngủ. Tiêu Linh Khâu nhẹ nhàng rời giường, dùng chăn bông đắp cho y, trước khi ra khỏi phòng còn quay lại nhìn y một lúc nữa. Tất cả mọi thứ, chung quy đều sẽ rất nhanh nguôi ngoai thôi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]