“Đừng vội, tôi sẽ mau nói cho các cậu biết. Nhưng thật ra… đứa trẻ đó không phải do tôi sinh ra…”
Lại một lần nữa hai huynh đệ bị kích động, hiện tại chỉ có hể trừng to mắt nhìn Tiêu Linh Khâu.
“Năm đó, tôi theo Tiêu Chính Thanh kết hôn đã rất lâu, nhưng không thể sinh được một mụn con. Cuối cùng đi bệnh viện kiểm tra, kết quả trả về rằng tôi không rụng trứng, cả đời khó có khả năng sinh con. Lúc ấy chúng tôi muốn vì giấu diếm, liền dùng tiền bưng bít chuyện này và cùng lúc truyền ra ngoài tin tức tôi đang mang thai. Năm năm sau đó, tôi đều ở trong biệt thự không ra khỏi cửa, để mọi người tưởng rằng tôi ở cữ và nuôi dạy con, còn Chính Thanh tìm đến một cô nhi viện hẻo lánh nhận nuôi một đứa nhỏ ba tuổi, thừa dịp thời gian đó muốn nuôi nó trở thành đứa con ruột thịt…”
Ám Vũ cắt lời Tiêu Linh Khâu ôn lại chuyện xưa, hỏi: “Nhưng tại sao baba lại ở trong một cái phòng nhỏ như vậy?”
“Hãy chờ tôi nói xong đã… Bởi lúc tôi chuyên chú chăm sóc Tiểu Nhưng, Chính Thanh thừa dịp tôi không chú ý đã đầu tư tiền vào rất nhiều nơi khác nhau, lại không có kinh nghiệm về chuyện bồi thường hợp đồng nên mới khiến sự nghiệp của Tiêu gia thảm ngã, nhưng may rằng tôi còn phát hiện ra mới không khuynh gia bại sản. Còn Tiểu Nhưng khi đó là một đứa trẻ sáu tuổi, phi thường đáng yêu lại đơn thuần, tôi dần dà coi nó chính là cốt nhục mình đẻ ra mà đối đãi nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-song-bao-thai/1304026/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.