Edit + Beta: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)
Mặc Kình Thiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhờ ánh trăng, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài tiểu viện. Cỏ dại đầy sân, không có một tia sức sống. Nếu không phải biết Băng Huyết vẫn ở nơi này, hắn sẽ nghĩ nơi này căn bản là cái phòng trống hoang tàn.
Phỏng chừng so với ngôi miếu đổ nát tốt hơn một chút mà thôi. “Tiểu Băng Huyết nơi này là chổ nào vậy?.” Mặc Kình Thiên nhìn Băng Huyết hỏi những nghi vấn khi tỉnh lại tới giờ.
“Nơi này là hậu viện Diệp gia, chổ ở của hạ nhân.” Băng Huyết thẳng thắn nói, giọng điệu bình thản, không mang theo một tia oán khí.
Mặc Kình Thiên nghe xong, lửa giận trong lòng ngun ngút bốc lên, hai mắt mang theo lửa giận ngút trời.
“Diệp gia thật to gan. Dám đem bảo bối của huynh đệ bọn ta, vứt bỏ ở tiểu viện đổ nát như vậy, tự sinh tự diệt, thật là khinh người quá đáng”. Không khí bốn phía xung quanh Mặc Kình Thiên kịch liệt dao động.
Cụ thể là chiếc giường củ kỹ, lung lay sắp đổ. Khóe miệng Băng Huyết co rút, bất đắc dĩ nâng nhẹ tay trấn định tinh thần nam tử đang tức giận.
“Nghĩa phụ bình tỉnh. Ngài nghĩ phá hủy nơi này, chúng ta còn nơi khác tạm cư sao?”. Mặc Kình Thiên nắm bàn tay nhỏ bé, non mềm, lạnh lẽo của Băng Huyết, hít thật một hơi sâu.
Trong mắt là vô tận hối hận và áy náy. Nếu như hắn trở về Diệp gia tìm đứa nhỏ này thì nó cũng không đến mức phải sống độc lập nhiều năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-rat-khuynh-thanh/38811/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.