Edit: Yết Vạn Dương
“Mahuyễn điện… tại sao nơi này lại có chỗ này?” (D: ý chỉ nới tại sao dưới nước lại có phủ vậy đó.) Băng Huyết chậm rãi bước vào.
“Huyết, có vào thứ bây giờ ta không thể cho ngươi biết, chính có thể dựa vào chính ngươi chậm rãi cảm nhận, đến một ngày ngươi đủ cường đại, ta mới có thể đem tất cả chuyện ta biết nói cho ngươi. Thực xin lỗi.” Thanh âm của Tử Minh mịt mờ, mang theo áy náy.
“Minh.” Băng Huyết nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc,” Minh, ta biết ngươi làm hết thảy đều muốn tốt cho ta, cho nên về sau không cần nói xin lỗi, ngươi và ta không cần dùng đến ba chữ này.” (D: vì tiếng trung ‘xin lỗi’ đọc là ‘ tuy bủ chxì’)
“Tốt.” Thanh âm lạnh lùng trong trẻo mang theo vui sướng, đó là niềm vui phát ra từ nội tâm, dù có gặp chuyện khó khăn cỡ nào, cũng sẽ cùng ngươi làm bạn suốt đời.
“Minh, ngươi dẫn ta đến đây nhất định là có mục đích gì đúng không?” Băng Huyết tò mò quan sát bốn phía, nếu đã biết đây là nơi Tử Minh quen thuộc, như vậy nhất định không có gì nguy hiểm, buông lỏng tâm trạng, toàn thân thoải mái.
“Ta bây giờ còn ở thời kỳ mới sinh ra, bởi vì khế ước với ngươi, nên bắt đầu đi vào thời kỳ trưởngthành, cho nên ta sẽ ngủ say một thời gian rất lâu, hiện tại ngươi và ta đều rất yếu, ngươi có thể dùng khoảng thời gian này ở đây tu luyện học tập. Phía trước ở trên bàn có một cái hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-rat-khuynh-thanh/2180189/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.