“Không có gì bằng khi ở cạnh sinh tử, lúc đó mới có thể bộc phát tiềm lực cao nhất của con người.”
Một câu nói đơn giản, làm thiếu niên thiên tài kinh sợ.
Mỉm cười cuồng ngạo, thấm vào hồn thiếu niên.
Dũng cảm đi tới, không giống người thường, Băng Huyết làm cho Ám Dạ một mực trung tâm. Làm Lôi Minh không thể tự kiềm chế, lâm vào vực sâu của tình yêu. Tuy tình cảm này còn rất ngay thơ, nhưng yêu chính là yêu, không gì có thể ngăn cản được.
“Ta sẽ giúp đệ, mặc kệ đệ muốn làm gì.” Lôi Minh kiên định, hào phóng không giả dối.
Băng Huyết hiểu rõ cười, không cần nhiều lời, vẫn có thể hiểu rõ lẫn nhau, không liên quan thời gian dài ngắn, không liên quan thân phận, bối cảnh.
“Rống!” Một tiếng thú grào đánh vỡ yên tĩnh của rừng rậm.
Ba người Băng Huyết, đứng lên, cảnh giác nhìn bốn phía.
Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng, cách đó không xa truyền đến nguyên tố dao động, đó không phải là dao động do đê giaimathú tạothành.
Băng Huyết nhìn về hướng nguyên tố dao động, hai tròng mắt hiện lên tia âm lãnh.
“Phía trước 500 thước, có đánh nhau.”Thanh âm trong trẻo lạnh nhạt từ miệng Băng Huyết thốt ra.
Lôi Minh kinh ngạc, xong lại mỉm cười: “Ta đã nói đi theo tiểu Băng Huyết, nhất định sẽ không ngừng kinh hỉ. Ta thật sự rất mong đợi, tương lai, cuộc sống của Tiểu Huyết sẽ mang đến cho ta bao nhiêu kinh hỉ.”
“Vậy… Mỏi mắt mong chờ đi. Ta sẽ không làm huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-rat-khuynh-thanh/2180159/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.