Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)
Beta: Lạc Huyên
•••=== ====== ====== •••
Lôi Minh nhìn Băng Huyết, trong mắt tràn đầy đau lòng và tự trách, cả người run rẩy, trong lòng không những đau đớn, mà còn so với lúc trước nhìn Băng Huyết thương tích đầy mình vì đối chiếnmathú lại càng thêm đau. Tất cả đều vì mình, nếu không phải mình thỉnh cầu, dựa vào tính cách của ‘hắn’, có lẽ bây giờ đang ở rừng rậmmathú nào đó đối chiến vớimathú để gia tăng thực lực, đối với những chuyện không liên quan, cho dù là chết cũng không nhìn dù chỉ là một cái. Nhưng hiện tại bởi vì mình mà làm cho ‘hắn’ suy yếu như vậy, tự trách, đau lòng, vô lực tràn ngập khắp người Lôi Minh.
Lúc này Băng Huyết chỉ muốn nhắm mắt lại, cảm nhận nguyên tốmapháp bốn phía, mau chóng khôi phục thể lực, nhưng hai cánh tay của Lôi Minh run run, cùng với sự lo lắng của Ám Dạ được cảm nhận thông qua khế ước làm cho nàng không thể an tâm tu luyện, đành phải mở mắt ra, nhìn đôi mắt ôn nhu nhưng lại chứa vô vàn tự trách, bất đắc dĩ thở dài, nâng tay vỗ nhẹ mu bàn tay Lôi Minh, giọng điệu đã không còn lạnh băng như lúc trước.
“Không cần tự trách, ta không có chuyện gì.Mapháp của ta là nguyên tố biến dị, chuyện đó đối với ta mà nói vốn không có bất cứ thương tổn gì. Ta cứu hắn cũng không phải chỉ vì đồng ý với ngươi, ta thưởng thức cách hắn đối đãi với thuộc hạ, cho nên mới dứt khoát dùng thượng cổmapháp hóa giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-rat-khuynh-thanh/2180152/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.