Nhìn bóng dáng Băng Huyết biến mất, Hàn Khải Minh cảm thấy chua xót trong lòng. Hắn biết hắn vẫn chưa làm được chuyện gì để Băng Huyết tin tưởng, hắn cũng hiểu được tâm lý phòng bị với người ngoài của Băng Huyết rất nặng, nhưng hắn sẽ cố gắng, cố gắng bày ra con người chân thật nhất của mình trước mặt Băng Huyết, không giả dối.
Hắn muốn nhận được sự tánthànhcủa Băng Huyết, muốn đi vào thế giới của Băng Huyết. Tuy rằng hắn biết thân phận và trách nhiệm của mình, sau này khi đi cùng đường với Băng Huyết sẽ khó tránh khỏi xung đột. Bởi vì thiên phú của Băng Huyết thật sự rất khủng bố, cho dù không nhìn thấy toàn bộ, nhưng dựa vào khoảng thời gian này ở chung, hắn đã có thể khẳng định, tương lai Băng Huyết sẽ ở trên chỗ cao mà tất cả mọi người không thể chạm tới, nhưng dù như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ luôn luôn đuổi theo bước chân của ‘hắn’, vì có thể vĩnh viễn đứng ở bên cạnh Băng Huyết, hắn sẽ cố gắng không ngừng, mặc kệ vất vả bao nhiêu cũng sẽ không ngần ngại.
‘hắn’: Chỉ Băng Huyết, vì mọi người vẫn nghĩ BH là nam nhé.
Cho dù hắn biết rõ, Băng Huyết có tương lai rộng mở như vậy, các thế lực lớn và đại gia tộc sẽ không cho phép tồn tại. Chỉ bởi vì bọn họ nhát gan. Bọn họ lo lắng sẽ uy hiếp đến địa vị gia tộc, đến lúc đó có thể thu phục là tốt nhất, nếu không thu phục được thì lập tức diệt trừ. Tới lúc đó gia tộc Hàn thị với tư cách là một trong tứ đại gia tộc, đã xác định cũng là một trong số đó, mà mình là thiếu chủ gia tộc Hàn thị, nhưng mà vậy thì đã sao?!
“Lôi đại ca.” Hàn Khải Minh nhìn nam nhân bên cạnh, người nam nhân này cũng giống như mình. Đối với thiếu niên kỳ quái kia, ôm ý tưởng giống nhau.
“Đừng lo lắng, có Ám Dạ, Tiểu Huyết sẽ không sao.” Lôi Minh thản nhiên nói, giọng điệu ổn định, làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra tâm sự của hắn.
“Lôi đại ca, khi nào chúng ta mới có thể bước vào thế giới của ‘hắn’ đây.” Hàn Khải Minh nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo một chút cô đơn.
Lôi Minh mỉm cười, trong nụ cười là sự tự tin tuyệt đối: “Nếu chúng ta không nhận được sự tánthànhcủa ‘hắn’, thì chuyện hôm nay, ‘hắn’ sẽ không xen vào, ‘hắn’ hả? Cho tới bây giờ đều không bao giờ quan tâm chuyện không liên quan tới mình.”
“Ý huynh là, vì hôm nay dong binh đoàn Lạc Pha khi dễ bọn Cát Kiệt, cho nên ‘hắn’ mới ra mặt sao?” Hàn Khải Mình và Cát Kiệt phía sau đồng thời trợn to hai mắt, nhìn về phía Lôi Minh, trong mắt lộ ra bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi).
“Không sai, cho dù là như thế này. Chúng ta cũng đã được ‘hắn’ coi là bằng hữu. Chỉ vì ‘hắn’ chưa quen mà thôi đã, ‘hắn’ đã từng nói, ‘hắn’… Chưa từng có bằng hữu. Cho nên không biết cách ở chung với bằng hữu, nhưng ta nghĩ ‘hắn’ đang cố gắng thích ứng. Chúng ta cho ‘hắn’ thời gian, mặc kệ bao lâu, ta cũng chờ. Chỉ cần ‘hắn’ cho phép ta ở bên cạnh ‘hắn’ là đủ rồi.” Lôi Minh vẫn nhìn phía trước, trong mắt là dịu dàng, giống như ở khoảng không đen tối phía trước, có Băng Huyết đang đứng ở đó.
“Như vậy sao, thế thì ta cũng sẽ không buông tay.” Cát Kiệt vỗ nhẹ bả vai Hàn Khải Minh, cười cổ vũ.
Lúc này Lôi Minh quay đầu, nghiêm túc nhìn Hàn Khải Minh nói: “Khải Minh, ta nghe Tiểu Huyết nói, tương lai của ‘hắn’ nhất định sẽ không yên bình, hơn nữa thiên phú của ‘hắn’ dị thường, tương lai không giới hạn. Quan trọng nhất là ‘hắn’ sẽ không thuộc về sở hữu của bất kỳ một thế lực nào, ‘hắn’ sẽ chỉ là chính ‘hắn’. Người như vậy, ta nghĩ mấy lão già kia nhất định sẽ không buông tha cho ‘hắn’. Đệ sẽ ngăn cản sao?”
Hàn Khải Minh nghe xong, có chút sửng sốt, sau đó nở nụ cười, cười hết sức ngông cuồng, cười khinh thường, cười không bị ràng buộc: “Tại sao đệ phải ngăn cản? Chuyện của bọn họ không liên quan tới đệ. Đệ chỉ biết là từ hôm nay trở đi nếu có ai muốn tổn thương Huyết Huyết, thì phải bước qua xác của đệ, nếu không thì cứ chuẩn bị tốt chờ đệ giết đi, cho dù là Hàn gia cũng không ngoại lệ.”
“Ha ha ha ha… Tốt… Có quan hệ gì với chúng ta đâu. Đúng vậy… Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt người chúng ta muốn bảo vệ, những chuyện khác quản làm gì.”
Cát Kiệt đứng ở phía sau, trên mặt không có một chút phản đối. Đây mới là chủ tử mà mình và các huynh đệ thề suốt đời trungthành, không sợ cường quyền, sống theo ý mình, tùy tâm sở dục (thích làm gì thì làm).
Băng huyết và Ám Dạ không ngừng xuyên qua rừng cây, tốc độ cực kỳ nhanh, dưới ánh trăngMaThú Sâm Lâm càng thêm thần bí khó lường, nguy hiểm gấp trăm lần so với ban ngày. Nhưng mà Băng Huyết và Ám Dạ xuyên qua rừng cây cực kỳ nhanh, cộng thêm hai người am hiểu thuật ẩn nấp, đặc biệt là dưới màn đêm âm u này. Cho nên một đường không bị cản trản gì, cho dùmathú có phát hiện, giống như một cơn gió thoáng qua, hai người đã biến mất vô ảnh vô tung.
Hai người dùng một canh giờ xuyên qua rừng cây, đi tới một sơn động bí ẩn. Băng Huyết lấy ra một viên Dạ Minh Châu bằng một cái nắm tay, vung tay lên, Dạ Minh Châu đã khảm vào đỉnh đầu của nham thạch, trong sơn động sáng rực nhìn không sót một thứ gì.
“Ám Dạ, ngươi ra ngoài cửa động canh chừng, ta muốn luyện chế một ít dược để sử dụng cho hành động lần này. Nếu có chuyện gì, dùng ý niệm* báo cho ta biết.”
* Kiểu như nói chuyện bằng suy nghĩ, không cần gặp trực tiếp mở miệng ra nói.
“Dạ… Thiếu chủ.” Ám Dạ đáp, sau đó xoay người đi ra cửa động, hai tay ôm kiếm, khoanh trước ngực, thẳng tắp đứng ở cửa động, không tha cho bất kỳ sinh vật nào tới gần, trái lệnh…. Chết.
Băng Huyết lấy lò luyện đan ra, sau đó vung tay, từng cái bình chứa máu xuất hiện trên mặt đất. Nhìn chất lỏng màu đỏ này, khóe miệng Băng Huyết giương lên, lộ ra một nụ cười khát máu như ácma.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]