Chương trước
Chương sau
Băng Huyết híp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Yên tâm đi! Ta sẽ không sao. Các huynh phải canh giữ ở đây, lúc ta đi vào Ám Dạ có thể cảm nhận được tình huống của ta, các huynh phải ngăn không thể để cho bọn họ đi vào sơn động này, ta biết các huynh có thể làm được. Lúc cần thiết thì cho bọn họ thêm tí giấm tí dầu, để bọn họ chém giết nhau mạnh một chút, giữ chân bọn họ, ta mới có thể có nhiều thời gian để thăm dò bên trong sơn động.” Sau đó Băng Huyết quay đầu nhìn Ám Dạ đang trở lại bên cạnh mình, nói: “Dạ, ngươi ở lại với bọn họ, nếu có chuyện gì, ta còn có thể liên lạc với ngươi, tránh khi ta đi ra mà những người kia vẫn chưa rời khỏi, như vậy sẽ rất phiền phức. Trong thời gian này, càng ít phiền phức càng tốt.”

Ám Dạ im lặng, nhìn Băng Huyết. Đôi mắt trầm xuống, giọng nói lạnh băng giảm bớt lãnh ý lúc bình thường: “Dạ, Ám Dạ biết. Thiết chủ nhất định phải trở lại, nếu gặp phải nguy hiểm thì phải lập tức gọi thuộc hạ. Ám Dạ sẽ luôn ở bên ngoài chờ.”

Băng Huyết nhìn Ám Dạ cười ngọt ngào, ngọt như vậy, giống như kẹo vậy, chân thật lại hiếm hoi, nhẹ nhàng tựa đầu lên trước ngực rộng rãi an toàn của Ám Dạ, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi. Dạ, ngươi cũng phải chú ý, chờ ta trở lại.”

“Dạ.” Ám Dạ nhìn người trước ngực, khẽ gật đầu, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.

Băng Huyết ngẩng đầu, nhón chân lên, dịu dàng đặt lên trán Ám Dạ một nụ hôn (@@),sau đó gật đầu với Lôi Minh, Hàn Khải Minh. Nháy mắt đã đi tới vách núi, Băng Huyết ngẩng đầu quan sát bốn phía, trong đầu nhanh chóng tính toán từng điểm dừng chân, sau đó hai mắt trầm xuống, vận khí nhảy lên, nhảy mấy lần đã tới trước cửa động.

Bên trong sơn động, vô cùng nhỏ hẹp. Lấy thân cao 1m65 của Băng Huyết, muốn vào trong, nhất định phải quỳ gối, khom người đi về phía trước. Hơn nữa bên trong sơn động mờ tối không có ánh sáng, chỉ có mấy đóm sáng yếu ớt trên vách động.

“Tiểu Quai, phóng lên vai ta.” Băng Huyết kêu Tiểu Quai đang cách nàng một khoảng trước mặt, nhẹ nhàng vỗ một cái lên vai mình.

Vẫn còn đang cảm nhận thử xem bên trong có hơi thở xa lạ nào có thể uy hiếp đến sự an toàn của chủ nhân mình hay không, Tiểu Quai nghe tiếng Băng Huyết vang lên, nghi ngờ quay đầu: “Chủ nhân, Tiểu Quai có thể đi trước dẫn đường cho chủ nhân, trong này quá tối, cũng không biết sẽ có thứ gì xuất hiện. Tiểu Quai chưa bao giờ tới đây.”

Băng Huyết nhìn Tiểu Quai dịu dàng cười một tiếng, từ từ nhích về trước hai bước, dịu dàng ôm Tiểu Quai vào ngực, sờ bộ lông đỏ chói ấm áp, nói: “Ngươi đứng trên vai ta, cũng có thể giúp ta chiếu sáng con đường phía trước mà. Ngươi cách ta gần một chút, như vậy nếu như có nguy hiểm, ta có thể

đưa ngươi đi trước. Tốc độ của ta còn nhanh hơn ngươi nha.” Nói xong, Băng

Huyết đụng vào cái mũi đáng yêu của tiểu tử này, rồi nhẹ nhàng đặt Tiểu Quai lên vai mình.

“Chủ nhân, tại sao?” Giọng nói của Tiểu Quai hơi run rẩy, sững sờ nhìn chủ nhân của mình. Tại sao lại có người muốn bảo vệ ma thú của mình, tại sao lại có người muốn giúp ma thú của mình ngăn cản nguy hiểm phía trước, tại sao ở trong ký ức của hắn, loài người không phải như vậy, chủ nhân....

“Ngu ngốc, bởi vì chúng ta là đồng bọn, đồng bọn sống chết cùng nhau.” Băng Huyết quay đầu mỉm cười với Tiểu Quai, khẽ nói.

Đây là một lời giải thích rất đơn giản, nhưng ý nghĩa lại lớn hơn cả trời.

Chỉ vì một câu đồng bọn, đồng bọn cả đời, đồng bọn sống chết cùng nhau, thì sẽ không để các ngươi đi ngăn cản nguy hiểm, dù có chuyện gì cũng phải cùng nhau gánh, có khó khăn, cùng nhau vượt qua. Đây mới thật sự là đồng bọn, đồng bọn vĩnh viễn không phải chỉ là một câu nói suông, mà phải bỏ ra cả tấm lòng.

“Ha ha! Được rồi, chúng ta... Lên đường!” Băng Huyết cuồng ngạo cười một tiếng, tay phải nắm chặt huyết sát chủy thủ, đặt trước ngực. Cánh tay khác đặt song song với vách tường bên cạnh, giữ khoảng cách 5cm với vách tường, không đụng vào vách tường, phòng ngừa trên đó có dị vật, cũng có thể giúp giữ thăng bằng, nữa người trên vẫn khom lưng đi về phía trước.

“Được!” Tiểu Quai tràn đầy ý chí chiến đấu nâng móng vuốt nhỏ, vận linh lực, chiếu sáng bốn phía, để cho chủ nhân của mình tiến về phía trước.

Băng Huyết không nóng vội, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía trước, tai nghe tám phương, mở rộng tinh thần lực gấp đôi trước kia.

Cứ như vậy, một người một thú thận trọng đi về phía trước, may mắn lối đi của sơn động này cũng không quá dài, không được nữa tiếng, đã đi tới một đầu khác, ánh sáng chói mắt, trước mắt vô cùng rộng rãi.

Thật sự có một không gian khác!

Băng Huyết nhìn cảnh sắc trước mặt, trong lòng cảm khái vô hạn.

Thế ngoại đào nguyên, dùng câu này để miêu tả cùng không quá!

Bên tai truyền đến nước chảy rì rào, gió mát thổi qua, hương thơm nhẹ nhàng khoang khoái lạnh lẻo. Giương mắt nhìn lên, là một thác nước chảy thẳng xuống, bên cạnh là một rừng rậm thủy sinh xanh biếc. Phía dưới thác nước là một đầm nước lớn, đi đôi với ánh mặt trời sáng rỡ, khúc xạ ra ánh

sáng chói mắt.

Băng Huyết khẽ mỉm cười, hít một hơi thật sâu, bên trong sơn cốc này khắp nơi đều tràn đầy linh khí nồng đậm cùng mùi thuốc nồng nặc. Làm người ta sảng khoái tinh thần. Thật đúng là một... Chỗ tốt! Trong đôi mắt lười biếng lóe lên một tia sáng xảo trá.

Nếu như có tiện nghi mà không chiếm, bỏ qua một chỗ tốt, có nhiều đồ tốt như vậy, vậy thì nàng không phải là vua bóng tối Băng Huyết.

Mặc dù tài sản của nàng hiện tại đã đủ làm cho đại lục này xảy ra một trận hỗn loạn long trời lỡ đất, nhưng đồ tốt thì Băng Huyết nàng không bao giờ chê nhiều, tới bao nhiêu lấy bấy nhiêu, một mình thu hết toàn bộ. Mặc dù có thể gian khổ một chút, kích thích một chút, nhưng nếu là thứ không có tính khiêu chiến, Băng Huyết nàng không muốn.

“Chủ nhân.” Tiểu Quai lộn một cái trên không trung, nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt Băng Huyết, dựng lông lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cảnh giác nhìn về phía trước.

“A~ tới chậm quá đi.”

Băng Huyết vung huyết sát chủy thủ trong tay, vẻ mặt lười biếng lập tức biến mất, cảnh giác nhìn chằm chằm rừng cây phía trước, khí tức xơ xác tiêu điều quanh thân bắt đầu lan ra bốn phía, âm lãnh, thị huyết, tăm tối, giống như ác ma địa ngục.

Băng Huyết nhìn thẳng về phía trước, hết sức bướng bỉnh ngông cuồng, âm lãnh tà tứ, sát khí cả người tự nhiên hình thành, đây mới thật sự là vua bóng tối Băng Huyết, ác ma chân chính.

Lúc này xa xa truyền đến một tiếng xào xạc bé nhỏ, không quá một giây, một ánh sáng màu bạc nháy mắt bắn ra, bay thẳng đến mặt Băng Huyết.

“Chủ nhân, cẩn thận.” Tiểu Quai đột nhiên vọt lên, móng vuốt sắc bén mang theo lửa đỏ hung hãn phất qua đạo ngân quang kia. Cùng lúc đó, Băng Huyết nhanh chóng nghiêng người, chủy thủ trong tay đồng thời phất qua, phối hợp vô cùng tốt với Tiểu Quai, cùng nhau đánh về phía ngân quang.

Thời khắc nguy cấp, đạo ngân quang kia chợt lóe, đạp không mà lên, đồng thời thân hình cũng bại lộ dưới ánh mặt trời, nhưng hoàn toàn không cho Băng Huyết và Tiểu Quai bất kỳ một cơ hội dừng lại nào, mở cái miệng rộng, cột nước màu bạc bắn thẳng vào Tiểu Quai.

Nhưng Tiểu Quai hoàn toàn không có năng lực phi hành, thân thể vẫn còn trong trạng thái lơ lửng giữa không trung, thì làm sao để tránh, nhìn cột nước bắn thẳng về phía mình, hai mắt trợn to, nhưng không có một chút sợ hãi, chẳng qua trong lòng đang bi thương vô hạn, bởi vì sau này không thể nhìn thấy chủ nhân, hắn đã không thể sống sót trong thế giới không có chủ nhân.

“Tiểu Quai!” Một tiếng rống dồn dập sợ hãi vang dội khắp bầu trời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.