Băng Huyết híp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Yên tâm đi! Ta sẽ không sao. Các huynh phải canh giữ ở đây, lúc ta đi vào Ám Dạ có thể cảm nhận được tình huống của ta, các huynh phải ngăn không thể để cho bọn họ đi vào sơn động này, ta biết các huynh có thể làm được. Lúc cần thiết thì cho bọn họ thêm tí giấm tí dầu, để bọn họ chém giết nhau mạnh một chút, giữ chân bọn họ, ta mới có thể có nhiều thời gian để thăm dò bên trong sơn động.” Sau đó Băng Huyết quay đầu nhìn Ám Dạ đang trở lại bên cạnh mình, nói: “Dạ, ngươi ở lại với bọn họ, nếu có chuyện gì, ta còn có thể liên lạc với ngươi, tránh khi ta đi ra mà những người kia vẫn chưa rời khỏi, như vậy sẽ rất phiền phức. Trong thời gian này, càng ít phiền phức càng tốt.”
Ám Dạ im lặng, nhìn Băng Huyết. Đôi mắt trầm xuống, giọng nói lạnh băng giảm bớt lãnh ý lúc bình thường: “Dạ, Ám Dạ biết. Thiết chủ nhất định phải trở lại, nếu gặp phải nguy hiểm thì phải lập tức gọi thuộc hạ. Ám Dạ sẽ luôn ở bên ngoài chờ.”
Băng Huyết nhìn Ám Dạ cười ngọt ngào, ngọt như vậy, giống như kẹo vậy, chân thật lại hiếm hoi, nhẹ nhàng tựa đầu lên trước ngực rộng rãi an toàn của Ám Dạ, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi. Dạ, ngươi cũng phải chú ý, chờ ta trở lại.”
“Dạ.” Ám Dạ nhìn người trước ngực, khẽ gật đầu, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
Băng Huyết ngẩng đầu, nhón chân lên, dịu dàng đặt lên trán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-rat-khuynh-thanh/2180092/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.