Chương trước
Chương sau
Buổi sáng, Đỗ Duy vẫn ngồi ở trong phòng.
Đây là một thư phòng nhỏ nằm đơn độc trong phủ công tước Tulip ở đế đô. Từ sau khi trở về từ chỗ Hiệp Hội kỵ sĩ, Đỗ Duy đã ngồi ở đây suốt một đêm.
Trước mặt là một cây thương đăng biệt.
Ngón tay khẽ chạm lên thân thương, có thể cảm nhận sự lãnh lẽo của kim khí, nhắm mắt lại, Đỗ Duy dung tinh thần lực của bản thân để cảm ứng, dường như có thể cảm nhận được trên cây thương này lưu chuyển một thứ gì đó mơ hồ, tựa như thứ gì đó rất nhỏ, dẫn dắt tinh thần lực của mình, nếu như chú ý lắng nghe, dường như có thể nghe tiếng gì đó giống như tiếng rít… nhưng rất nhỏ.
Cảm giác kia, thật giống như ngươi cầm một vỏ ốc biển đặt nghe ở bên tai.
Rất kỳ diệu.
Đáng tiếc là, Đỗ Duy mất cả một đêm, xoay sở mọi cách, kiểm tra kỹ càng cây thương này nhưng vẫn không hề có bất cứ kết quả nào.
Cái làm cho Đỗ Duy mệt mỏi chính là bề mặt của thần khí bá đạo trong truyền thuyết này không có chút gì gọi là thần lực của chúng thần chúc phúc trong truyền thuyết, thuộc tính thần lực hầu như là không có.
Nếu nói không phải có cảm ứng lúc có lúc không thì thậm chí ngay cả cây thương bình thường cũng không bằng, bởi vì nó thực sự quá sứt sẹo, trên mặt vô số những vết hằn, chỉ sợ mạnh tay một tý là gẫy luôn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đỗ Duy thử qua vài biện pháp: truyền vào tinh thần lực, hoặc cố gắng dung Khuyết Nguyệt Ngũ Quang giáp và Cung tên địa ngục Fedora 2 kiện thần khí đến dẫn phát cảm ứng, nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào. Duy nhất có giá trị nhất là khi để chung ba kiện thần khí cùng một chỗ thì Khuyết Nguyệt Ngũ Quang giáp và Cung tên địa ngục Fedora rõ ràng đã sinh ra một chút cảm ứng, thần lực khẽ rung động bên ngoài nhưng cây thương này vẫn im lìm như chết.
- Không sai, là chết!
Đỗ Duy chợt nắm được cảm giác vi diệu trong lòng.
Đúng là giống như đã chết.
Bời vì trên mặt Khuyết Nguyệt Ngũ Quang giáp và Cung tên địa ngục Fedora có thuộc tính thần lực của thần linh tồn tại, ngoài ra còn có năng lực tự chữa trị của mình, giống như một vật sống… Mà cây thương kia, nó đã chết, đã không còn linh hồn, không còn thần lực.
"Giống như đã chết…" Đỗ Duy thở dài, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài….đã sáng a.
Hắn vặn lưng mấy cái, cả đêm không ngủ, đối với ma pháp sư mà nói, về mặt tinh thần không có vấn đề, nhưng thân thể lại có chút mệt mỏi.
Đỗ Duy đứng lên, nhìn thoáng qua cây thương vàng này, chợt do dự, đem nó cất vào trong giới chỉ.
Ầy, bất kể thế nào, trong tay mình đã có ba kiện thần khí…cũng coi như là không tồi.
Kỳ thật trong lòng Đỗ Duy cũng không kiềm chế được ước vọng: nếu như chính mình mặc "Khuyết Nguyệt Ngũ Quang giáp" lưng đeo "Cung tên địa ngục Fedora", cầm trong tay "Cây thương Ronkinus". Đồng thời cưỡi một con Hoàng Kim cự long… vậy quả thực hoành tá tràng a.
Đáng tiếc, cũng chỉ có thể mơ mộng mà thôi.
"Trước tiên ứng phó chuyện hôm nay rồi nói sau." Đỗ Duy thở dài sau đó đẩy cửa đi ra khỏi thư phòng.
Hắn vừa mới ra khỏi cửa, thị vệ trưởng Raoen gác cả đêm bên ngoài vội đi nhanh tới. Trong đôi mắt của Raoen có chút tơ máu nhưng tinh thần không suy chuyển, gật đầu với Đỗ Duy:
- Đại nhân, có việc gì phân phó không?
- Chuẩn bị ngựa, ta muốn vào hoàng cung.
Raoen vừa định đi, Đỗ Duy lại nói thêm một câu:
- Không cần mang theo những người khác, hôm nay ngươi theo ra! Ta muốn làm một chuyện quan trọng, nhiều người không hay.
Trước khi đến hoàng cung, Đỗ Duy cố ý đi vòng đường tới thành nam một chuyến. Hắn muốn ngó qua Hiệp Hội kỵ sĩ sau khi phát ra thông cáo thì kết quả sẽ thế nào.
Kết quả, chuyện ngoài dự liệu của Đỗ Duy…
Hắn vốn tưởng sau khi phát cáo thị "Đại hội luận võ đệ nhất thiên hạ" ra ngoài, tin tức truyền đến toàn bộ đại lục thì ít nhất cần khoảng một tháng, võ sĩ khắp các đại lục mới có thể đến đế đô - một tháng sau, người đến báo danh mới nhiều lên.
Nhưng Đỗ Duy sơ suất một điểm: nơi này là đế đô.
Trong đế đô ngọa hổ tàng lòng, hoặc nói vậy có chút không thích hợp, bởi vì không kể đế đô, trong dân gian ẩn tàng rất nhiều võ sĩ nhưng những người đó chưa nói tới cái gì gọi là "ngọa hổ tàng long" Bởi vì tinh thần kỵ sĩ xuống dốc, địa vị võ giả giảm xuống, không ít võ giả tại đế đô lại trà trộn trong dân gian kiếm miếng ăn.
Tin tức vừa mới công bố không lâu, lập tức khiến cho cả đế đô chấn động.
Dường như rất nhiều nơi tại đế đô đều thấy một quang cảnh: ở trong phố lớn ngõ nhỏ những đám võ giả ở dân gian đang "đau khổ, lê lết" sống, vừa nghe được tin tức thì phản ứng đầu tiên, liền bỏ hết tất cả mọi công việc, chạy vội tới Hiệp Hội kỵ sĩ, trong bọn họ có kẻ đánh xe, hộ vệ, kẻ coi ngựa… hỗn tạp linh tinh.
Còn có rất nhiều người chạy về nhà, từ gầm giường của mình lôi ra cái rương để nhiều năm, bên trong là áo giáp và trường kiếm rỉ sét, cẩn thận lau chùi.
Mà trong đế đô có cửa hàng rèn sắt, sinh ý trong một đêm tăng mạnh đến vài lần, các tiệm rèn đều chật ních, vô số người đặt hàng trường kiếm, áo giáp ,vũ khí đứng xếp hàng. Mà thợ rèn trong cửa hàng cơ hồ khan hiếm, giá tiền liên tục tăng. Vốn một thanh thiết kiếm cấp thấp giá chỉ mười quan tiền, bây giờ giá ít nhất là hai lượng bạc. Mà một bộ bì giáp nhẹ giá càng đắt, tăng giá gấp sáu lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.