"Đại mạc sa như tuyết,
Yến sơn nguyệt tự câu.
Hà làm kim lạc mão,
Mau đi đạp thanh thu"
Đỗ Duy ngồi trên lưng lạc đà, nhìn chung quanh sa mạc, miệng nhẹ nhàng than mấy tiếng.
Xích Thủy Đoạn ở bên cạnh tất nhiên nghe không hiểu được thơ cổ Trung Quốc mà Đỗ Duy ngâm, nhíu mày hỏi:
- Ngươi đang xướng chú ngữ ma pháp gì thế? Âm tiết thật là kỳ lạ!
Đỗ Duy chỉ hờ hững cười, không trả lời hắn.
Mấy chục thước phía sau, một thân ảnh vẫn kiên cường từng bước từng bước đi theo, thỉnh thoảng lại lảo đảo muốn té xuống, nhưng rồi vẫn bất khuất dứng lên tiếp tục bước đi.
Đỗ Duy trong lòng thở dài. Đã được hai ngày rồi.
Vốn Đỗ Duy bị Xích Thủy Đoạn hạ cấm chế, miệng không thể nói chuyện. Bất quá tới ngày thứ hai, Xích Thủy Đoạn lại cảm thấy mang theo một kẻ câm như bao tải đi theo không khỏi có chút buồn bực, bèn đem cấm chế bỏ đi để Đỗ Duy có thể nói chuyện được.
Mà Đỗ Duy đã có thể mở miệng nói chuyện được, tất nhiên không thể không chọc tức Xích Thủy đoạn vài câu. Ví dụ như Xích Thủy Đoạn một thân trang phục màu đen, theo ý nghĩ của Đỗ Duy chính là: Đi trong sa mạc, y phục màu đen lại càng dễ dàng hấp thu ánh nắng mặt trời. Chỉ là ý nghĩa của mấy lời này hắn cũng chỉ nghĩ trong đầu, không thật sự nói ra.
Nhưng Xích Thủy Đoạn lại thuận miệng kể cho Đỗ Duy một ít sự tình trên Đại Tuyết Sơn, nhiều lúc chính là hắn tự độc thoại, Đỗ Duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-phap-tac/3146981/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.