Chương trước
Chương sau
-Trong mắt ngươi, tim ngươi có nhiếp chính vương này không? Không có! Có Đế quốc hay không? Không có! Có vinh dự của một quân nhân hay không? Cũng không có nốt! Trong mắt ngươi chỉ có quân bộ! Chỉ có quân bộ!! Trong mắt ngươi, bảo hộ "gia nghiệp" của quân bộ các ngươi so với cái gì đại nghiệp Đế quốc, đại cục Đế quốc, và lòng trung thành đều quan trọng hơn! Đúng không?!
Sau một loạt chất vấn, đầu của Hughes gần như phải dán dưới đất rồi. Hoàng tử Thần cuối cùng mới nặng nề ngồi lại xuống ghế, ngực hắn phập phồng thở dốc mãnh liệt. Hiển nhiên những lời vừa rồi cuối cùng cũng đem lửa giận tích trữ trong hai năm qua hoàn toàn phát tiết ra hết.
Trong đại điện, nhất thời tĩnh lặng, chỉ sợ ngay cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Duy nhất chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của hai người hoàng tử Thần và tướng quân Hughes.
Không ai dám nói thêm một chữ nào vào lúc này. Qua rất lâu, giọng nói của hoàng tử Thần tựa hồ đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng lại lạnh đến dọa người ……
-Lệnh xuống ……
Giọng nói của hắn trầm thấp, ngưng một khắc dài, rồi lạnh lùng nói từng chữ:
-Đế quốc quân vụ đại thần tướng quân Hughes, gian truân một đời, trung với Đế quốc, lao khổ công cao, vì lòng trung thành đáng khen, cũng là tấm lòng Đế quốc thương tiếc lão thần, thưởng một trăm thỏi vàng, trân châu Nam Dương mười hòm ……phong cho tước vị công tước suốt đời, danh hiệu cung đình quân lược học giả. Chức quân vụ đại thần tạm thời để trống. Chờ……
Hắn nói tới đây, nặng nề cắn răng một cái, lạnh lùng nói:
-Chờ ta chọn được nhân tuyển rồi nói!
Lão Hughes như gặp sét đánh giữ khoảng không, quỳ ở đó, thân thể không ngừng run rẩy, thời khắc này hắn nào còn có nửa điểm giống bộ dạng lúc nãy tranh luận với tài chính đại thần đến mặt đỏ tai mang? Cuối cùng, qua rất lâu rồi, hắn mới miễn cưỡng dùng giọng nói khàn cả họng nói một câu:
-Tạ điện hạ hân thưởng ……
Sau đó hắn lung lay bất ổn mà đứng dậy, phảng phất là đã dùng đến cực lớn nghị lực, mới không bị ngã. Rồi đi đến ghế ngồi của mình ngồi xuống.
Tuy nhiên, ai ai cũng biết, vị Đế quốc quân vụ đại thần này, ông trùm số một của quân phương ……cuộc đời chính trị của hắn, đã kết thúc hòan tòan vào lúc này!
Nhưng xem ra kinh ngạc không chỉ là mỗi một chuyện này!
Hoàng tử Thần xử lý ông trùm sò quân phương này xong, lại đột nhiên tuyên bố một quyết định càng khiến mọi người kinh hoảng!
-Rabosil, ngươi là tể tướng của đế quốc. Hiện tại chức vị quân vụ đại thần để trống, ta hiện cũng không có nhân tuyển tốt nào, sự tình của quân bộ …… năm xưa ngươi cũng từng tại nhiệm qua quân chức, trước khi ta tìm được nhân tuyển thích hợp cho chức quân vụ đại thần, sự tình của quân bộ. Ngươi hãy dựa vào thân phận tể tưởng tạm quản đi.
Một màn ngạc nhiên!!
Ai lại đoán được, vốn đã được nhận định là một lão tể tướng hoàn toàn thất sủng, lại đột nhiên được cất nhắc? Đột nhiên được ủy nhiệm quyền lực tạm thay thủ lĩnh quân phương thống soái bộ?!
Còn Rabosil, trên mặt không một tia mừng rỡ, ngược lại còn phảng phất như than nhẹ một tiếng, trong mắt lộ ra sự cười khổ, gật đầu:
-Tuân lệnh, bệ hạ.
Hoàng tử Thần khóe miệng lộ ra một nụ cười:
-Cách xưng hô của ngươi sai rồi, tể tưởng của ta, xin hãy nhớ, từ nay về sau xưng hô ta là điện hạ, đừng nhầm lẫn nữa!
Rabosil nghiêm mặt lại, gấp rút cúi đầu.
-Ngoài ra, về việc Bạo Phong quân đoàn phương Bắc, cứ án theo cách nói của ngươi mà làm đi. Nhưng mà ……thành vệ quân của đế đô không được điều động, điều động từ các sư đoàn khác đi, cụ thể, ngươi đi làm bản một kế hoạch chi tiết cho ta, ta muốn nhìn thấy vào sáng mai!
Rabosil đột nhiên ho khan một tiếng, lên tiếng nói:
-Điện hạ, lão thần còn một thỉnh cầu.
……
-Nói!
Sau một sự trầm mặc khiến người ngạt thở, hoàng tử Thần ngắn gọn thốt ra một chữ như thế.
Rabosil hít sâu một hơi, trên mặt lại lộ ra nét cười:
-Điện hạ, thần tuổi già rồi, quân vụ phức tạp, chỉ sợ một mình thần không không cách nào đảm nhiệm, nếu làm chậm trễ quân vụ, thế càng không tốt! Cho nên, thần muốn xin điện hạ một người, cùng thần vào thống soái bộ phụ trợ thần làm trợ thủ của thần.
-Ồ, ngươi muốn người nào?
Hoàng tử Thần phảng phất như đang nói chuyện phiếm mà hỏi một câu như vậy.
-Thống lĩnh cục trị an Đế đô, đức ngài Camille Ciro, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa còn là công huân, cũng là người xuất thân từ quân phương, thần xem là người thích hợp nhất rồi.
Hoàng tử Thần nhìn trên dưới lão tể tướng này hai lần, trong mắt càng sáng lên ……
-Rất tốt, phê chuẩn!
Hội nghị cung đình này, thế là kết thúc. Ai ai cũng không nghĩ đến, ông trùm quân phương lại bị hạ bệ một cách không được báo trước trong cuộc hội nghị này!
Còn nguyên lão tể tưởng vốn đã bị nhận định là cuộc đời chính trị cơ hồ đến hồi kết thúc, lại đột nhiên bộc phát sinh cơ! Còn lĩnh được quyền lực thống quản quân bộ lớn thế này!
Còn Hughes tướng quân……đã không còn người quan tâm đến nữa rồi.
Chính trị là tàn khốc như vậy! Tuy rằng lão từng là đại thần quân vụ, hôm nay trước khi bắt đầu cuộc họp, lão cũng còn là ngôi sao tiêu điểm trong đám đông, ai cũng đến nịnh nót, chào hỏi lão. Nhưng bây giờ ……lão một mình cô đơn rời đi, người xung quanh đến nhìn cũng không thèm nhìn thêm một cái ……
Lão Rabosil, vừa mới ra khỏi đại điện, liền bị mấy vị đồng liêu vây quanh, nói vài câu khách sáo, ông già cũng không nhiệt tình gì mà đáp lại từng người một. Đợi mọi người giải tán rồi, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của tài vụ đại thần.
-Maldini, bạn của ta, ngươi sao vậy?
Tài chính đại thần thở dài:
-Không có gì, chỉ là cùng lão già Hughes kia đấu khẩu biết bao năm nay rồi, đột nhiên nhìn thấy kết cục này của hắn, trong lòng lại có chút trống trải.
Rabosil đột nhiên cũng thở dài, thấp giọng nói:
-Bạn của ta, ngươi đừng cảm thán nữa. Chẳng lẽ ta và ngươi đã đến từng tuổi này rồi, còn chưa hiểu sao? Đây, là chính trị!
-Chỉ là ta không nghĩ tới, hôm nay vốn chỉ là vì thương lượng chuyện phía Bắc ……
Lão tể tướng đột nhiên cười lạnh một tiếng, kéo tài chính đại thần sang một bên, vừa đi, vừa thấp giọng nói:
-Từ lúc hội nghị hôm nay bắt đầu được một nửa, ta đã dự liệu được rồi. Hôm nay nói chuyện phương Bắc là giả, mục đích của điện hạ, kỳ thật là mượn cớ lấn tới. Thế nhưng, ta cũng không nghĩ tới, vị điện hạ trẻ tuổi này của chúng ta, thủ đoạn lại như chớp giật. Hắc hắc ……
Hắn bất lực mà lắc đầu.
Tài chính đại thần đột nhiên cười:
-Ta thì không chúc mừng ngươi la. Vì ta biết, vị trí này của ngươi chỉ sợ ngồi không được thoải mái ……tạm quản quân vụ của quân bộ, hừ, đây là một cái lò lửa mà.
Trên gương mặt già nua của Rabosil, các nếp nhăn tựa như vỏ cam khô nhíu lại ……
Đột nhiên, hắn nhìn thấy người cuối cùng đi ra từ đại điện chính là Đỗ Duy, mắt lão liền sáng lên, buông tay của tài chính đại thần ra, đi qua bên đó:
-Công tước Tulip.
Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn thấy lão già cao thâm khó lường này, vội vã hành lễ:
-Ngài tể tướng.
-Công tước Tulip, tối nay nhà ta đãi tiệc, muốn mời ngài tham dự, không biết ngài có thời gian đến không?
Ồ?
Đỗ Duy híp mắt, nhìn lão già này một cái ……
Lão già này già đến tựa như một ngọn gió cũng thổi ngã được, nhưng mà, nhìn biểu hiện của ông ta hôm nay, khiến người không thể xem nhẹ!
-Đương nhiên! Ngài tể tướng đã mời tôi đâu dám không đi chứ?
Đỗ Duy cười ha ha.
Hai người cười thân thiết, dường như đã nhìn thấy sự thâm ý từ trong mắt đối phương.
Còn tài chính đại thần kế bên, đang muốn cáo từ, cũng bị lão tể tướng giữ lại:
- Maldini, tối nay cũng mời ngươi tới chung vui đi.
Tài chính đại thần đang muốn nói, lúc này thì người cuối cùng đi ra từ đại điện, lại là thống lĩnh cục trị an đế đô Camille Ciro. Người trẻ tuổi được sự tin tưởng sâu sắc của hoàng tử Thần này, vừa mới đi ra, lập tức hướng về ba nhân vật cấp lão đại này hành lễ, tiếp đó cười nói:
-Ngài tể tưởng, cám ơn ngài hôm nay trước mặt điện hạ đã đề cử……"
Rabosil cười nhẹ một tiếng:
-Ngài Camille khách sáo rồi, cho dù là ta không đề cử, bằng vào sự tín nhiệm của nhiếp chính vương đối với ngài, cũng nhất định sẽ thăng chức ngài.
Dừng một chút, lão tể tưởng lại cười nói:
-Ngài và ta sắp cùng nhậm chức vào thống soái bộ, tuổi ta đã già rồi, rất nhiều chuyện, cũng chỉ có thể cho chút ý kiến, sự tình cụ thể, đến lúc đó cần phải trông cậy đám người trẻ tuổi các ngài rồi. Đại nhân Camille, tối nay cũng mời cùng đến nhà tôi dự tiệc đi. Tôi đã nói với ngài công tước Tulip rồi ……
Camille cười nhẹ một tiếng, nhìn Đỗ Duy một cái:
-Ồ, đừng nói là tể tướng đại nhân mời, tôi không dám từ chối. Mà cả công tước Hoa Tulip cũng đi, tôi có lý nào không đi cơ chứ?
Trong lòng Đỗ Duy hiểu rõ, nãy giờ chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch cắt bớt phần đầu với phần đuôi mà thôi.
Tuy nói trên danh nghĩa là lão tể tướng mang danh tạm quản quân vụ, kỳ thật……chỉ sợ, Camille này, mới là nhân vật chính!
Nhiếp chính vương cho Rabosil một tín hiệu "Ngươi còn có tác dụng, ta sẽ không phế ngươi bây giờ."
Rabosil lập tức hồi đáp lại, hắn sớm biết Nhiếp chính vương muốn an bài vào quân vụ, nhất là vị Camille này, chính là nhân tuyển trong lòng của Nhiếp chính vương. Cho nên, không đợi Nhiếp chính vương tự mở miệng nói ra, hắn đã xuôi dòng tặng cho một cái nhân tình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Chính trị ……chính trị mà ……
Đỗ Duy trên mặt cười nhẹ, nhưng trong lòng lại thở dài.
Còn bóng lưng già của vị tướng quân Hughes cô đơn kia ……còn có ai nhớ đến chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.