Chương trước
Chương sau
Vừa nghe hết câu, trong lòng Đỗ Duy liền giật thót!
Viện quân ư?
Tại phương bắc của Đế quốc Roland có hai mươi vạn quân đang đóng! Quân đoàn Bạo Phong được liệt vào bốn đại quân đoàn chủ chiến của đế quốc, không chỉ trang bị hoàn mỹ mà còn có lực chiến đấu mạnh mẽ, rất nổi tiếng trong quân đội đế quốc! Hai mươi vạn cường binh đóng ở rìa phía nam Băng Phong rừng rậm, mặc dù vẫn nói là vì phòng ngừa ma thú trong rừng rậm, đồng thời ngăn chặn chuyện buôn lậu bằng đường rừng… Thực ra là còn có một tác dụng quan trọng khác, đó chính là luyện binh!
Chỉ có ở trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, mới có thể rèn luyện ra cường binh.
Đỗ Duy không phải chưa từng gặp qua quân đoàn Bạo Phong. Trước đây, khi hắn bị Gandalf áo trắng mang vào Băng Phong rừng rậm, đã từng đi qua chốt canh gác bên ngoài rừng, tận mắt thấy sự mạnh mẽ của binh lính thuộc quân đoàn Bạo Phong. Trong lúc trời đông tuyết phủ giá lạnh như vậy, họ cởi trần, đứng ở trong tuyết, vốc tuyết lên lau rửa thân thể…
Hình ảnh đó đã khiến cho Đỗ Duy lưu lại ấn tượng rất sâu.
Có được những dũng sĩ dũng mãnh như thế, sức chiến đấu của Bạo Phong quân đoàn, có thể coi là số một! Mà trên đường xuống phía nam ra khỏi Băng Phong rừng rậm, vị tướng quân Andre này đã lãnh đạo kị binh đến tìm mình, đội hình uy vũ chặt chẽ, đích xác có thể nói là cường binh hạng nhất của đế quốc!
Bạo Phong quân đoàn mạnh mẽ như vậy… không ngờ…
Không ngờ muốn cầu thêm viện quân?
"Ở phương bắc rốt cuộc là có đại loạn gì?" Đỗ Duy trầm giọng nói: "Bằng thực lực quân đoàn Bạo Phong cũng không thể áp chế được? Chẳng lẽ là… Băng Phong rừng rậm. Có chuyện gì…"
Tướng quân Andre biến sắc. Lắc đầu nói: "Thưa công tước, thật xin lỗi. Tôi không có quyền nói cho ngài chuyện này. Việc này, tôi chỉ có thể đến đế đô, báo cáo trực tiếp cho bộ thống lĩnh, còn có thể phải diện trình nhiếp chính vương điện hạ…"
Trong lòng Đỗ Duy lo lắng, con ngươi xoay chuyển. Cười cười. Không chút hoang mang lấy bình nước trên bàn tới. Rót cho Tướng quân Andre một ly. Cười nói: "Tướng quân Andre. Ta đương nhiên hiểu rõ quân kỷ. Ta dù sao cũng là sinh ra từ gia tộc Rowling. Yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi đâu. Chỉ có điều… chuyện này có quan hệ trọng đại, không chỉ là chuyện của quân đoàn Bạo Phong của các ngươi. Bây giờ ta cũng trở về đế đô. Ta nghĩ, có một số việc, có lẽ ta có thể giúp đỡ một chút."
Andre đang muốn nói gì lại nghe phía sau có một giọng nói ôn hòa vừa cười vừa nói: "Tướng quân Andre. Đức ngài Công tước nhà chúng ta tuyệt đối không có ý thăm dò quân cơ. Huống chi, với thận phận địa vị của đức ngài công tước chúng ta hiện tại, chuyện quan trọng như vậy. Nhiếp chính vương tất nhiên cũng sẽ tìm người để thương lượng. Huống chi, ngươi dù sao cũng ở ngoài thống quân, đối với hoàn cảnh đế đô cũng không biết rõ lắm. Có một số việc, cũng không thể thuần túy trông cậy vào cơ quan nhà nước, nếu như có đức ngài Công tước giúp đỡ, chuyện này cũng sẽ dễ dàng rất nhiều."
Andre vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Rodriguez đứng ở đằng sau. Hắn biến sắc. Mà thần sắc của những kị binh tbên cạnh hắn nhất thời trở nên gấp gáp. Hóa ra Rodriguez không một tiếng động đi đến đằng sau hắn. Nhiều người như vậy, lại không một ai phát giác ra.
Andre hít một hơi thật sâu. Chậm rãi nói: "Ra là "Ngân tiêu kiếm thánh" các hạ! Rodriguez các hạ, ngài đã đầu quân cho đức ngài Công tước Tulip rồi sao?"
Đỗ Duy lại sửng sốt một chút: "Ngân tiêu kiếm thánh?"
Rodriguez lại cười khổ: "Cái ngoại hiệu cổ quái này, cũng không biết là ai đã đặt cho ta."
Nguyên lai lúc trước khi chính biến, Rodriguez lấy thực lực thánh giai, sau khi giết chết thủ tịch võ giả cung đình, hàn quang màu bạc của băng sương đấu khí tung hoành. Đồng thời Rodriguez cầm Nguyệt hạ mĩ nhân trong tay. Phong thái ngạo nghễ thiên hạ, đã truyền khắp đại lục.
Hắn thực lực thánh giai, tự nhiên có thể có được danh hiệu "Kiếm thánh", mà "Ngân tiêu" cũng là ám chỉ băng sương đấu khí của hắn khi thi triển dáng vẻ hoa lệ.
Rodriguez chuyển tới trước bàn, đứng ở bên cạnh Đỗ Duy, mỉm cười nói: "Tướng quân Andre, lâu rồi không gặp. So với lần gặp mặt trước, trông ngươi mỏi mệt hơn rất nhiều đó." Dừng lại một chút, hắn lại cười nói: "Nhưng tu vi của ngươi đã tăng lên một tầng rồi. Lúc trước, ngươi mới chỉ là một kỵ sĩ cấp sáu nhỉ?"
Lúc này huân chương kị sĩ trước ngực của Tướng quân Andre, cũng đã biến thành cấp bảy.
Andre hừ một tiếng, lại chán nản nói: "Nhờ sự chỉ điểm của "Ngân tiêu kiếm thánh" ngài, ta mới có thể có đột phá."
Nghe lời này, hai người tựa hồ là nhận ra nhau. Hơn nữa, e rằng còn động thủ qua.
Đỗ Duy liếc mắt nhìn Rodriguez. Rodriguez cười nói: "Đức ngài Công tước, chắc ngài còn nhớ, sau khi chính biến xảy ra ta đã từng đi qua Băng Phong rừng rậm phương bắc chứ? Lúc đó một mình ta đi vào phía trước rừng rậm. Đã từng gặp qua đội kị binh tuần tra của quân đoàn Bạo Phong , cũng là trùng hợp, lần đó dẫn đầu không ngờ lại là tướng quân Andre. Tướng quân Andre muốn ngăn cản ta tiến vào rừng rậm, đáng tiếc ta lại không nghe…"
Andre tức giận hừ một tiếng: "Ngươi cũng không cần nói khách khí như thế, lúc đó là ta động thủ với ngươi muốn ngăn cản ngươi, kết quả không phải là đối thủ của ngươi, bị ngươi vài cái đã đánh cho đại bại. Ngươi là vũ giả thánh giai, vô địch đại lục, ta chỉ là một tên kỵ sĩ cấp sáu nhỏ bé, bên cạnh chỉ là vài trăm kỵ binh, thì tuyệt đối không thể ngăn cản được ngươi. Ngươi coi như đã khách khí, không làm tổn thương đến người của ta, ta cũng rất cảm kích ngươi."
Đỗ Duy gật gật đầu, lại nghe Rodriguez nói: "Tướng quân Andre, ta là vì thấy ngươi tốt. Lại nói, ta đối với tướng sĩ Bạo Phong quân đoàn, còn giữ một chút kính ý ở trong lòng. Các ngươi vì đế quốc trấn thủ biên cương, quả thật nếm không ít khổ cực, hơn nữa tướng sĩ Bạo Phong quân đoàn, người người đều tốt. Ta cùng ngươi nói…"
Hắn liếc mắt nhìn Đỗ Duy, Đỗ Duy lập tức hiểu ý, khẽ gật gật đầu.
Rodriguez thần sắc nghiêm nghị, tiếp tục nói: "Tướng quân Andre, ngươi không ở đế đô, không biết tình huống của đế quốc hiện giờ. Ta trước tiên không hỏi ngươi phía bắc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nói ngươi muốn cầu viện binh… nhưng viện binh, đâu đơn giản như vậy? Ngươi chắc là không biết, với tình huống của đế quốc hiện giờ, muốn cầu trung ương phát viện binh, e rằng là rất khó!"
Andre trừng mắt: "Nhưng thế cục phương bắc...."
Rodriguez ngắt lời hắn, nói: "Phương bắc có chuyện, nơi khác lại thái bình sao? Không nói đâu, chỉ nói ở Tây Bắc này! Ngươi cũng biết Tây Bắc năm trước xảy ra chuyện gì chứ? Người thảo nguyên xâm nhập. Hai vạn kị binh vây khốn thành Gilear. Nói thật, lúc đó tỉnh Desa chúng ta đúng là nếm phải cay đắng? Còn không phải là đàm phán qua loa cho xong, dẹp chuyện đặng yên thân!"
Andre gật gật đầu: "Chuyện này ta cũng biết. Trên công báo hằng tháng của quân phương có viết qua."
Rodriguez cười cười: "Nhưng ở trên đó viết là quân Tây Bắc đánh lui người thảo nguyên? Hừm ngài mặc dù không ở đế đô, nhưng quân Tây Bắc như thế nào. Chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
Andre biến sắc, đột nhiên ánh mắt chợt hiện lên một tia quái dị.
"Hoàn cảnh lúc đó, kỳ thật là quân Tây Bắc cấu kết với người thảo nguyên, để người thảo nguyên nhập quan. Làm cho chúng ta trở tay không kịp! Hơn nữa cái đám quân Tây Bắc này, còn lấy danh nghĩa là thao diễn mùa xuân, mấy vạn đại quân vây khốn thủ phủ chúng ta, cắt đứt tin tức của chúng ta. Cũng không để cho chúng ta có cơ hội phát viện binh! Nếu như không phải là đức ngài công tước Tulip thông minh cơ trí, kế sách xảo diệu, phá vỡ cục diện , chỉ e trận chiến đó, chúng ta sớm đã bại! Quân Tây Bắc dã tâm lang sói, người thảo nguyên rục rịch muốn ngóc dậy! Thời điểm đó, cục diện Tây Bắc đã rất thối nát, cục diện như vậy cũng không thấy đế đô phát một binh một tốt tới! Ngươi muốn viện quân, Tây Bắc chúng ta còn không muốn viện quân sao! Nhưng viện quân từ đâu ra chứ?"
Câu hỏi cuối cùng của Rodriguez đã khiến cho tướng quân Andre cứng họng không nói một lời.
"Quân đoàn chủ chiến của đế quốc. Quân Tây Bắc thì không nhắc đến, đã trở thành quân phiệt cát cứ, bọn chúng không làm phản, cũng đã là hiếm có rồi. Ngoài ra, còn có thể trông cậy vào nơi nào? Quân đoàn phía nam kia, ở ao đầm phương nam trấn thủ biên cương ngoài ngàn dặm xa xôi, hơn nữa , nói thật, từ khi đế quốc thành lập hải quân đến nay. Hải quân mỗi lần mở rộng, đều từ nam phương quân đoàn rút một phần nhân thủ binh sĩ. Chỉ vì người phương nam giỏi bơi lội, người phương bắc không giỏi bơi lội. Khi đương kim hoàng đế bệ hạ tại vị, hải quân đã mở rộng bao nhiêu lần? Nam phương quân đoàn bị rút đi bao nhiêu tinh binh cường tướng? Sau đó, chi phí quân đội của đế quốc không được duy trì, nên việc chiêu mộ binh sĩ của nam phương quân đoàn vì thế mà trì hoãn. Nam phương quân đoàn hiện tại, còn có thể có mấy thành lực chiến đấu? Ta thấy, đại khái chỉ còn lại chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài!"
Andre lặng thinh không nói gì, rất lâu sau, mới thở một hơi: "Nói đến quân phí, ai chẳng như thế! Ngay cả Bạo Phong quân đoàn chúng ta, quân phí này cũng rất túng thiếu,mỗi năm lại càng tốn nhiều hơn! Khiến cho tướng quân dẫn binh như chúng ta, đều phải đi khắp nơi kiếm tiền!"
Đỗ Duy đột nhiên nghĩ đến cái chốn ăn chơi ở bên ngoài đế đô, chẳng phải là sân sau của quân phương dùng để tích góp quân phí sao?
"Như vậy, nam phương quân đoàn không còn hy vọng, chẳng lẽ hy vọng vào vương thành cận vệ quân đoàn?" Rodriguez cười cười, nói: "Năm trước chính biến, sư đoàn thứ hai của vương thành đã bị thanh lọc triệt để! Toàn bộ hai vạn quân tinh nhuệ, một tên không lưu lại! Mặc dù sau đó có triệu tập quân dự bị bổ sung vào, nhưng tân binh thì có thể có bao nhiêu lực chiến đấu, ta nghĩ cái này cũng không cần ta nói. Càng huống chi, đế đô nằm ở trung bộ đại lục, khoảng cách với địa bàn quân Tây Bắc xa bao nhiêu? Hừ, Nếu như cho khoái mã hành quân, e rằng chỉ cần thời gian vài ngày, liền có thể bày binh dưới cửa thành đế đô! Tình huống như vậy, nhiếp chính vương sao có thể rút vương thành cận vệ quân cho ngươi dùng? Một khi rút đi một lượng lớn quân lực của đế đô, khó bảo đảm trong lòng Ruga của Tây Bắc không nổi lên tâm tư gì! Ngoài ra, trong đế quốc còn có quân đội nào có thể chiến đâu? Cho nên quân dự bị địa phương này… Andre tướng quân, sức chiến đấu của quân dự bị địa phương này trước tiên gác một bên không nói, nhưng đế quốc ngàn năm nay, trên địa bàn của những hào môn quí tộc này, tư quân còn ít sao? Một khi quân dự bị của địa phương rút đi một lượng lớn, khó bảo đảm nhà nào có dã tâm sẽ không nhân cơ hội nổi dậy. Đến lúc đó, lại giống như trạng thái đại lục hỗn chiến lúc thành lập vương triều Agustine hai trăm năm trước!"
Đỗ Duy nghe đến đây, trong lòng không khỏi nổi lên sự tán thưởng… xem ra Rodriguez không chỉ có võ kỹ lợi hại, mà ngay cả kiến thức cùng miệng lưỡi cũng lợi hại như vậy! Không hổ là học trò của Lam Hải!
" Nói như vậy, chuyện cầu viện quân…" Trên mặt Andre nhất thời tràn đầy âu lo.
"Cho nên ta nói, có một số việc, không phải cứ đi thẳng là tới. Ngươi không ở đế đô, không biết đế đô ra sao. Công tước hoa Tulip chúng ta là trọng thần cực kì tín nhiệm trước mặt nhiếp chính vương đế quốc, rất nhiều chuyện, cũng chỉ có ngài ấy mới có thể ảnh hưởng đến quyết sách của nhiếp chính vương! Nói một câu không khách khí, cho dù là đương kim tể tướng nói mười câu, đều vị tất bì được đức ngài công tước chúng ta nói một câu. Ngươi lần này trở về đế đô có quân vụ, không ngại trước tiên nói cho đức ngài công tước, xem xem ngài ấy có thể giúp gì được cho ngươi hay không… huống chi cái này cũng không phải là tiết lộ quân cơ. Chỉ cần đức ngài công tước về đến đế đô, ngươi báo cáo với quân bộ nội dung gì, không tới một ngày, nhiếp chính vương liền sẽ nói toàn bộ cho đức ngài công tước chúng ta."
Trong lòng Andre cân nhắc một chút, thứ nhất, cái này cũng không coi là quân vụ cực kì cơ mật gì, dù sao tới đế đô, tin tức cuối cùng cũng sẽ lan ra.
Thứ hai, công tước Tulip này, hai năm nay đích xác là cực kì đắc thế, chính mình ở phương Bắc, cũng đã nghe đến thanh danh của hắn, lúc trước cá nhân mình đã thấy qua thiếu niên nhỏ bé của Băng Phong rừng rậm, nghiễm nhiên hôm nay đã là trọng thần dưới một người trên vạn người. Thậm chí không ít người đều đánh cuộc, vị thiếu niên công tước này, không đến hai mươi lăm tuổi, sẽ trở thành tể tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc! (Tể tướng hiện tại, chính là ông già của thời kì Agustine VI, mặc dù nhiếp chính vương không có động tới ông ta, bất quá mọi người đều biết, ông ta đã không còn quyền lực).
Nếu như có một nhân vật lớn như vậy nói giúp mình, không chừng chuyện lần này sẽ…
Andre thở dài, trong ánh mắt lộ vẻ ưu tư, cuối cùng vỗ bàn một cái, sau đó quát lớn: "Phái mấy huynh đệ gác xung quanh, không để người không có phận sự tới gần, đem đại sảnh dọn dẹp sạch sẽ cho ta!"
Lập tức có mười kị binh đứng dậy, đem ông chủ và bồi bàn của lữ điếm đều tống ra hết phía sau. Kiểm tra cẩn thận trong đại sảnh một lượt, rồi lưu lại vài người canh gác ở bên ngoài. Nguồn truyện: Truyện FULL
Xong xuôi mọi chuyện, Andre tướng quân mới cắn răng: "Đức ngài công tước, vào sáu ngày trước, nghĩ chắc các ngài cũng cảm thấy được mặt đất chấn động dị thường chứ?"
Sáu ngày trước, Đỗ Duy nhẩm tính ngày, chính là ngày Bạch Hà Sầu và giáo hoàng hai người ở Lãnh Tuyền quan quyết đấu.
Sau đó ngón tay Andre chấm chấm vào nước, vẽ ra trên bàn một bộ đồ án…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.