Cố vấn ma pháp sư cao cấp của quân đoàn Tây Bắc sao? Cái danh hiệu này không ngoài suy nghĩ của Đỗ Duy. Ở đế quốc Roland, ma pháp sư có địa vị cao quý, ngay cả khi ma pháp sư sẵn lòng dốc sức cho quân đội cũng phải xem tâm tình của „các ông lớn" này ra sao. Nói một cách đơn giản, khi ngươi phục vụ các ma pháp sư làm cho các ông lớn này thấy vừa lòng thì mới giúp đỡ ngươi. Còn nếu mà không vừa lòng thì mặc cho ngươi binh bại như núi đổ, các ông lớn đứng một bên chê cười cũng là chuyện thường tình. Chính vì vậy tuy sẵn lòng giúp sức cho quân đội đế quốc nhưng ma pháp sư không có biên chế cố định, cũng không chịu làm thuộc hạ của ngươi. Cái danh hiệu „cố vấn" này, nghe rất vinh dự êm tai lại còn có mặt mũi, đồng thời ngầm chỉ rõ đây là mây nhàn hạc quê không chịu sự quản thúc của ai. Cho nên quân đoàn Tây Bắc có ma pháp sư riêng... điểm này cũng không làm Đỗ Duy ngạc nhiên. Thử nghĩ, quân đoàn tây bắc tranh đấu cùng đế quốc hơn hai chục năm, nếu chỉ bằng hai mươi vạn đại quân thì không thể đủ, gì thì gì cũng phải có một vài chiêu sát thủ. Mời được mấy ma pháp sư ra tay trợ giúp cũng là chuyện thường. Tuy nhiên có một điều ngoài dự liệu của Đỗ Duy.... Tướng quân Ruga điên rồi sao? Không ngờ lại tìm một ma pháp sư vong linh. Vong linh cùng tử linh mặc dù tên chỉ khác nhau một chữ nhưng thực chất cách nhau một trời một vực. Ma pháp sư Vong linh được ma pháp công hội thừa nhận nhưng tử linh ma pháp sư ... ma pháp công hội nhất định gặp một giết một, gặp một trăm giết một trăm. Nhìn điệu bộ của hắc ma pháp sư này chắc .... cấp tám à? Vong linh ma pháp sư tu luyện đến tám cấp, cơ bản không phải hỏi cũng biết là một ma pháp stử linh ư! Cũng không biết đã giết hại bao nhiêu sinh linh mới tu luyện được đến bước này nhưng tuyệt đối là một nhân vật đủ để ma pháp công hội muốn giết. Mời chào một nhân vật như vậy cũng phải tính đến hậu quả nếu không muốn nói ma pháp công hội biết thì được không bằng mất! Nhìn trộm hắc ma pháp sư một hồi lâu, Đỗ Duy phát hiện đối phương cũng một mực quan sát chính mình. Hai ma pháp sư đối diện làm mọi người xung quanh đều tự giác lui ra phía sau vài bước. -Công tước hoa Tuy Lip. Hắc ma pháp sư Tatharo thấp giọng cười, tiếng cười tràn ngập sự quái dị, khò khè giật cục như sắp chết đến nơi: -Danh tiếng của ngài đã nghe từ lâu .... Tuy nhiên ngài lại phá đám lúc ta làm phép, dựa theo ma pháp sư luật lệ ngài muốn khiêu chiến ta sao ? Đỗ Duy mỉm cười nhìn Cybaster gần đó, vị thiếu tướng quân này đến lúc này không nói câu nào cũng không có ý hòa giải nhưng bộ dáng trông ra có phần hả hê. Trong lòng Đỗ Duy trầm xuống nhưng trên mặt lạnh lùng cười nhìn hắc ma pháp sư. -Các hạ nếu sẵn lòng chỉ giáo, Đỗ Duy ta sao dám từ chối ý tốt của ngài? Nói xong Đỗ Duy nhẹ nhàng giẫm lên bàn đạp, thân mình từ trên yên ngựa bay lên, hai tay thu vào ống tay áo lườm ma pháp sư kia. Hắc ma pháp sư kia chắc đơn giản gọi về một sinh vật tử linh gì đó hả? Hừ...... Đỗ Duy nhớ rõ một lần mình gặp được hắc ma pháp sư. Đối phương lần đó gọi về một con rồng xương, ngoài ra còn có rất nhiều tử linh hắc kỵ sĩ và lính Skeleton, hết thảy đều bị mình đập nát hết! Bây giờ sao ...... Nhìn trước sau trái phải đều là từng mảng từng mảng rừng rậm. Lão khốn này nếu muốn động thủ, ngươi triệu hoán tử linh, ông đây liền gọi về người cây, xem ai nhiều hàng hơn! Lúc trước ma pháp của mình thấp kém còn không sợ, bây giờ Đỗ Duy thực lực đã đến cấp sáu thì việc gì phải lo. Tuy vậy, quân Tây Bắc vào lúc này gọi ra một ma pháp sư cao thủ, hơn nữa trong ngôn từ rõ ràng là cố ý khiêu khích mình. Hành động kiểu này đáng để suy nghĩ kỹ hơn. Hay là .... Đỗ Duy giật mình nghĩ. Tướng quân Ruga muốn giết mình sao? Nghĩ tới đây, cục diện khó hiểu ngày hôm nay liền trở nên rõ ràng. Đúng ra là như thế này! Ruga ít ra là bây giờ chưa định tạo phản vì thời cơ chưa tới, cho nên dù mình có đến tận cửa, Ruga cũng sẽ không để cho người của hắn giết mình. Nhưng ...... với ma pháp sư lại khác! Ít nhất là trên danh nghĩa, hắc ma pháp sư này coi như là người trợ giúp Ruga, nhưng trên danh nghĩa mà nói, hắn không tính là người của quân đoàn Tây Bắc! Chỉ là một cố vấn ma pháp sư mà thôi. Nếu thực sự hắn muốn giết mình, sau khi sự việc xảy ra có truy cứu chỉ cần đứng lên nói „là ma pháp sư bọn họ tự mình quyết đấu" không thể truy cứu đến quân đoàn Tây Bắc được. Hơn nữa .... kể cả Ruga không muốn giết mình, phái ra một hắc ma pháp sư, sợ rằng có ý đồ muốn đo phân lượng của mình. Hôm nay Đỗ Duy không mặc áo ma pháp sư nhưng tay cũng thủ sẵn nhẫn chứa vật, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra ma trượng, còn có kèn lệnh gọi tộc người cây. Chỉ là thấy thủy tinh cầu của hắc ma pháp sư kia bên trong mập mờ một đoàn hắc khí lượn lờ phảng phất từng cơn từng cơn xoáy lốc trực trào ra mãnh liệt. ..... Tại thời điểm này rốt cuộc Cybaster cũng mở miệng. Vị thiếu tướng quân này nhàn nhã trên ngựa đi xuống cố ý tiến vài bước xen giữa hai người cười nói. -Hai vị! Đức ngài công tước là khách quý của chúng ta, pháp sư Tatharo cũng là khách quý, hai vị đánh nhau tại đây thật sự là làm khó cho cho chủ nhà chúng ta rồi... không bằng, cho một chút thể diện được không? Đỗ Duy vừa nghe lời này thiếu chút nữa bật cười. Này vị thiếu tướng quân quả nhiên gian giảo, lời nói này thật dễ nghe nhưng kỳ tình đem mọi chuyện đổ hết trách nhiệm ra ngoài làm cho trận quyết đấu này trở thành „ khách đánh khách" không quan hệ với „chủ nhân" bọn họ. Nhìn Cybaster vẻ mặt tọa quan sơn hổ đấu, trong lòng Đỗ Duy không khỏi căm tức. Đột nhiên trong lúc đó nhớ tới võ công của vị thiếu tướng quân này tựa như cùng một phái với Rodriguez trong đầu lóe lên ý nghĩ cổ quái hoang đường. Hừ! Thích giả vờ sao? Để xem ngươi còn giả vờ được không! Nghĩ đến đây Đỗ Duy bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, tay phải từ trong ống tay áo đưa ra, trong tay kèm theo một luồng ánh sáng ma pháp. Đó là một thanh trường kiếm trong suốt được bao phủ một tầng sương lạnh! Hắc ma pháp sư đứng đối diện mắt thấy Đỗ Duy lấy ra vũ khí còn tưởng rằng Đỗ Duy lấy ra ma trượng, không nghĩ rằng lại là một thanh kiếm. Mặt hắn hơi sầm lại rồi lập tức cười lạnh: - Pháp sư Đỗ Duy các hạ, đây là ma pháp sư quyết đấu, vì sao ngài lại lấy một thanh kiếm ra? Ngài không để ý đến danh dự của ma pháp sư sao? Đỗ Duy liếc mắt khinh thường nói: -Bản công tước vốn là ma vũ song tu, vậy thì không được sao? Cùng lúc đồng thời lặng lẽ nhìn về hướng Cybaster. Quả nhiên! Cybaster thấy Đỗ Duy bỗng xuất một thanh trường kiếm ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, tuy nhiên khi thấy rõ thanh trường kiếm đột nhiên ánh mắt trở nên vô cùng kinh hãi. Vốn khóe miệng còn chút ý cười bỗng nhiên cắn chặt, dường như phải nghiến chặt răng lại mới không để bật ra tiếng thốt. Trong tay Đỗ Duy, thanh trường kiếm dài nhỏ được bao bọc một tầng băng trong suốt. Thân kiếm phát bảy màu rực rỡ dưới ánh sáng mờ ảo trong rừng kèm một tia hàn khí ..... Nguyệt Hạ Mỹ Nhân! Nguyệt Hạ Mỹ Nhân của Rodriguez! Cybaster vừa thấy trường kiếm ánh mắt ngạc nhiên trợn tròn, sau một thoáng kinh hãi hắn bỗng nhiên hít một hơi thật sâu phảng phất như là cố gắng trấn áp sự kinh hãi cùng kích động. Tuy nhiên, Đỗ Duy nhìn ra ngón tay hắn nắm dây cương thầm run rẩy. -Hai vị. Cybaster thúc ngựa tiến lại vài bước bỗng nhiên lớn tiếng cười nói: -Hai vị đều là khách quý của chúng ta, xin kiềm chế một chút đi. Bất luận ai bị thương đều là tổn thất lớn lao của đại lục Roland, lúc này cha ta cùng chúng tướng đều ở trong rừng, nếu hai vị nhất định tranh hùng, không bằng hoán đổi phương thức để tránh mất hòa khí đôi bên. Rõ ràng hắn trao đổi ánh mắt cho hắc ma pháp sư và cũng không dễ dàng nhìn ra hắn hơi lắc đầu. Nói xong dường như sợ Đỗ Duy động thủ, hắn lớn tiếng với kỵ binh phía sau: -Mau thổi kèn. Kỵ binh phía sau lập tức nỗi kèn hiệu, trong rừng bốn phương tám hướng cùng lúc truyền đến thanh âm móng ngựa của mấy trăm kỵ binh. Tướng quân Ruga trong vòng vây của thân binh tiến đến trước mặt, nhìn thấy Đỗ Duy và hắc ma pháp sư, trên mặt lộ ra một tia thâm trầm lập tức cười nói: -Hóa ra Đỗ Duy cùng pháp sư Tatharo đều ở đây, hai vị đã biết nhau đỡ công ta phải giới thiệu rồi. Sau đó hắn liếc nhìn con trai của mình thấy ánh mắt hắn phức tạp. Trong lòng Ruga biết tình huống có biến chuyển. Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên „Nguyệt Hạ Mỹ Nhân" trong tay Đỗ Duy. Ánh mắt của vị tướng quân thấp lùn này chợt bộc phát một thứ thần thái giống như sắc quỷ đói nhìn thấy gái đẹp. Hận không thể dùng ánh mắt đem Nguyệt Hạ Mỹ Nhân trong tay Đỗ Duy cùng người nuốt chửng! Tất cả biến hóa chỉ là trong thời gian ngắn ngủi nhưng không qua được đôi mắt của Đỗ Duy. Sao... tên Ruga cũng biết được thanh kiếm này ? -Cha. Tiếng nói của Cybaster trong trẻo: -Đức ngài công tước hình như g đã có một chút hiểu lầm với pháp sư Tatharo, hai vị tại đây định tiến hành quyết đấu giữa các ma pháp sư. Ruga phồng mang trợn má, có điều hắn phản ứng cực nhanh lập tức liền cười nói: -Sao lại thế, hai vị đều là khách quý của ta, nếu ai bị thương cũng là Ruga có lỗi. Xem vào thể diện của ta ..... Cybaster hít thật sau một hơi chậm rãi ngắt lời Ruga: -Cha, hiếm khi có được hai vị đại ma pháp sư cùng có mặt một chỗ, tại đây lại có thể thi triển ma pháp thần kỳ. Mọi người đều mong chờ đựoc xem trận đấu giữa các cao thủ ...... chúng ta làm sao có thể can thiệp vào chuyện hai vị đại ma pháp sư này? Hắn đã nói vậy, Ruga biết con trai mình tất nhiên có chủ ý, lập tức phối hợp cười nói: -Cũng được, chỉ là quyết đấu giữa ma pháp sư khó tránh khỏi có ..... -Vậy ta nghĩ phải có biện pháp để không tổn thương hòa khí. Cybaster nói nhanh: - Hôm nay chúng ta đã thả mồi săn ra ngoài rồi, hiện còn bốn năm người chưa bắt được, không bằng đánh cuộc hai vị ma pháp sư chia nhau tìm, giao hẹn một khoảng thời gian xem ai bắt được nhiều hơn thì tính người đó thắng. Như thế được không?" Đề nghị này xem ra cũng là vẹn toàn, hai bên cũng không có ý gì. Trong đầu Đỗ Duy nảy ra một ý nghĩ: sau khi tên Cybaster này thấy Nguyệt Hạ Mỹ Nhân tựa như lại lo lắng mình cùng hắc ma pháp sư kia quyết đấu thì phải? Vậy là có chủ ý gì đây? Là lo ta giết hắc ma pháp sư hay lo hắc ma pháp sư giết ta? Hắc ma pháp sư Tatharo kia vốn phối hợp với Ruga một kiểu hành động, mặc dù Cybaster nhất thời thay đổi kế hoạch, có điều chi tiết tỷ mỷ không thể nói ra chỉ là hừ một tiếng gật đầu. Đỗ Duy cười cười : -Vậy cũng tốt, vừa có thể lĩnh giáo ma pháp ảo diệu của pháp sư Tatharo, lại không làm mất thể diện của tướng quân Ruga, biện pháp của thiếu tướng quân quả nhiên rất hay. Dừng một chút Đỗ Duy chậm rãi nói: „có điều đã là đánh cuộc luôn phải có thắng có thua, khồn biết vật cược là gì đây?" Cybaster hiển nhiên đã nghĩ tất cả, hắn lập tức không do dự tiếp lời: - Đức ngài công tước nói đúng, đã là đánh cược tự nhiên là phải có vật cược. Chỉ có điều tại địa bàn của quân đoàn Tây Bắc lại làm cho hai vị khách quý móc hầu bao ra cược thì không khỏi để người ta chê trách tây bắc quân chúng ta quá mức keo kiệt! Vật cược .... nếu pháp sư Tatharo thắng. Cha, không bằng đem hết tử tù này giao toàn bộ cho pháp sư Tatharo! Cha chắc cũng không keo kiệt hơn một trăm tử tù kia nhỉ. Ruga lập tức gật đầu. -Nếu pháp sư Tatharo thua .... cha, ta muốn mời pháp sư Tatharo chỉ điểm cho ta ma pháp một tháng liền, coi như là thỏa mãn cho ta một thỉnh cầu nữa rồi. Tatharo vốn là người của Ruga, sau nghe xong liền gật đầu. Đỗ Duy thở dài giả cười nói: - Như vậy sao được, chúng ta đánh cược lại để quân Tây Bắc móc hầu bao sao. -Như vậy mới chứng tỏ cha ta đối đãi quý khách trọng thị. Cybaster đối đáp trôi chảy. Đỗ Duy nghe không khỏi rùng mình: tên ma mọi này hoàn toàn không phải nhân vật dễ đối phó chút nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL -Nói trở lại vấn đề, nếu ngài đức ngài công tước thắng ... vậy phải thưởng sao giờ. Ta nghe nói công tước lúc trước bị người thảo nguyên quấy rầy, kỵ binh dưới trướng có nhiều thương tổn, ta thay cha ta làm chủ. Nếu đức ngài công tước thắng, quân tây bắc sẽ giao ngài ba nghìn chiến mã thượng đẳng, ngoài ra ba nghìn áo giáp cùng trang bị! Đỗ Duy trong lòng có chút tính toán, này điều kiện thật là dụ hoặc. -Vậy nếu ta thua? Cybaster cười đến phát cuồng làm Đỗ Duy không thoải mái, hắn nhẹ giọng nói: -Vừa nghe đức ngài công tước nói ngài ma vũ song tu ........ theo như thiên tư của ngài nhất định tạo nghệ bất phàm! Hơn nữa .... ta xem vũ khí của ngài hình dáng kỳ lạ nên rất tò mò, cho nên yêu cầu của ta chỉ là ..... nếu ngài đức ngài công tước thua, xin ngài dùng đúng thanh trường kiếm này chỉ điểm cho ta một chút võ thuật! Kỳ thật .... ta biết ngài rất bận rộn không dám lưu ngài tại pháo đài suốt một tháng. Vậy đi, nếu ngài thua ta đành tự mình đơn độc một mình một ngựa đi theo ngài rời thành Lâu Lan tùy thời lai vãng xin chỉ điểm chút nghi hoặc về võ thuật rồi! Nói ra điều này khiến Đỗ Duy không khỏi sửng sốt, ngay cả tướng quân Ruga cũng tỏ rõ vẻ mặt kinh ngạc! Một người một ngựa theo Đỗ Duy trở về! Vậy .... chẳng phải là tùy thời một khi có sự tình Đỗ Duy đều có thể giữ hắn, vị thiếu tướng quân này làm con tin sao? Đỗ Duy trong lòng tràn đầy nghi hoặc ... mục tiêu chính của vị thiếu tướng quân này hẳn là „Nguyệt Hạ Mỹ Nhân" rồi !! Phải chăng thanh kiếm này hẳn phải rất quan trọng đối với hắn ư? Lúc này không thể không dáp ứng, Đỗ Duy haha cười nói: -Tốt! Ta cược! Dừng một chút, thấy ánh mắt của Hussein, Đỗ Duy bỗng giật mình nói thêm câu: : -Thế nhưng ta có thêm một yêu cầu khác ..... để tăng thêm khó khăn, ta đề nghị phải bắt sống các nàng, không được tổn thương đến tính mạng họ! Nói tới đây Đỗ Duy cố ý cười nói: -Nếu không vong linh pháp sư chỉ cần thi triển „hắc ám thôn TÍNH" bao phủ toàn bộ khu rừng, trong nháy mắt giết chết hết con mồi ... ta chỉ có thể trừng mắt mà nhìn thôi Trong lòng Cybaster hiển nhiên rất lo lắng, lần này không đợi vong linh pháp sư kia mở miệng đã cướp lời nói: -Tốt, cứ như vậy đi! Quả nhiên! Trong lòng Đỗ Duy cười lạnh... vì thanh Nguyệt hạ mỹ nhân này, hắn có vẻ rất vội vàng đó.....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]