Buổi sáng khi tỉnh dậy, đống lửa không biết đã tắt từ lúc nào, đống lửa còn có một chút sương khói nhàn nhạt, Đỗ Duy cảm giác được có chút lạnh, hắn giật giật thân thể nhưng lại cảm giác được trong lồng ngực có cái gì đó. Cúi đầu vừa nhìn, nguyên lai Vi Vi An không biết lúc nào đã lăn vào trong lồng ngực hắn, tiểu ma pháp sư này ngủ thật dễ thương, cũng là phảng phất có chút lạnh, thân thể súc thành một khối, hai tay nhỏ bé thậm chí còn nắm lấy vạt áo Đỗ Duy, cố gắng nắm lấy một chút ấm áp. Nghĩ đến nàng lúc ngủ trong mộng cũng lạnh, tự nhiên án chiếu theo bản năng lăn vào trong lòng Đỗ Duy ý định tìm một chút ấm áp. Đỗ Duy thở dài, hắn không có lập tức thôi tỉnh nàng, mà chỉ nhẻ nhàng cởi áo của mình, đắp cho lên cho nàng, lúc này nàng mới buông, tự mình đứng lên được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Vừa nhấc người ngẩng lên, sắc mặt Đỗ Duy lập tức biến đổi lớn!!! ..... "Không!!!đáng chết !!! không" sáng sớm trên hoang đảo, Đỗ Duy phát ra một tiếng kêu phát ra một tiếng kêu phẫn nộ và uể oải. sương mù trước mặt tràn ngợt ngoài khơi, vụ khí này nồng đậm, phảng phất mọi vật trong thiên địa đều bị phủ lên một lớp lụa trắng! không khí tràn đầy hơi nước,mà cũng chính vì lớp khí phía dưới khiến cho căn bản không nhìn thấy gì trên biển. như vậy thiên khí thật ác liệt, trên biển sợ rằng không nhìn xa quá mười thước. điều này khiến cho Đỗ Duy thế nào mà không lo lắng? hắn bị hãm trên hoang đảo này, không có thức ăn, ngay cả nước uống cũng thiếu. Bức thiết là phải nhanh chóng rời đi khỏi nơi này. cho nên, hắn chỉ hi vọng duy nhất là có thể có thuyền thuận đường đi qua hải đảo có thể cứu bọn họ. Vì thế, Đỗ Duy đã nghĩ tốt lắm, hắn từ buổi sáng hôm nay đã lập tức bắt đầu trú đêm ở bờ biển và không ngừng đốt lửa! dùng khói của đống lửa hấp dẫn các con thuyền lui tới, nếu chung quanh có thuyền lui tới thật. Nhưng bây giờ... đối mặt với sương mù như vậy... lập tức trong tâm lý phát lạnh. Sương mù dày đặc như vậy, có thể nhìn thấy sao, cho dù Đỗ Duy ở chỗ này đốt lửa, có con thuyền đi qua đảo, tại đây cái loại quỷ thiên khí này hạ xuống, căn bản cũng nhìn không tới. Mà khiến cho Đỗ Duy tuyệt vọng chính là hắn cắn cứ vào đạo thường thức, bình thường, trên biển, loại sương mù dày đặc thế này thường thường liên tục hội tụ trong một đoạn thời gian! Nếu trên lục địa thì sương mù dầy đặc thế này thì không chừng sau một ngày là tan. chỉ là trên biển... cho dù năm ba ngày cũng chưa tan hết là chuyện bình thường. Năm ba ngày... Đỗ Duy trong lòng thở dài, ta còn năm ba ngày sao? Đến bây giờ ngay cả một chút thức ăn cũng không có. Vi Vi An bị tiếng kêu của Đỗ Duy làm tỉnh lại, nàng nhìn thấy Đỗ Duy âm trầm nghiêm mặt, tiểu Vi Vi An đáng thương có chút bất an. Đỗ Duy một lời không nói, hắn ta chạy nhanh tới các nhánh cây xung quanh, sau đó hắn cật lực đốt lửa cho lửa lớn thêm một chút, hỏa thế mãnh liệt thêm chút ít. Sau đó vừa chạy đi chạy lại tìm thật nhiều nhánh cay ngay trước mặt Vi Vi An. "UY, ngươi ở chỗ này coi lửa, nếu lửa yếu đi một chút, thì lập tức chất gỗ! ngàn vạn lần không để hỏa thế yếu đi, càng không thể để cho hỏa thế bị tắt! ngươi biết không? Đồng thời ngươi nhìn ngoài khơi... nếu ngươi thấy có thuyền qua... ngươi phải nghĩ biện pháp hiến bọn họ chú ý, ngươi có thể đốt lửa lớn hơn nữa... hoặc là, ngươi dụng ma pháp, bắn hỏa cầu lên bầu trời! biết không?" "Biết." Vi Vi An gật đầu, sau đó trên mặt nàng lộ ra nghi vấn: "này, sương dày như vậy, chúng ta có thể thấy thuyền không? thuyền có thể thấy chúng ta không?" Đỗ Duy thở dài, hắn không trả lời Vi Vi An vấn đề này: "chiếu theo ta nói mà làm, đây là điều duy nhất chúng ta có thể làm được." Nói xong, Đỗ Duy chọn lựa một cây trường mộc côn, cầm nơi tay rồi đi dọc theo bờ biển. "ngươi ngươi ngươi đi đâu vậy?" "Ta đi tìm thức ăn." Đỗ Duy lạnh lùng nói: "ta nghĩ không chừng có thể tìm được một chút khuẩn loại gì đó, một chút hoa quả, như đại lâm này, nói không chừng có. Chỉ mong ra có thể tìm được! cái này so với bắt cá đơn giản hơn chút ít. nếu ta tìm không được thì chỉ có thể xuống biển bắt cá thôi." Đỗ Duy nói đến đây dừn lại một chút: "ngươi tốt nhất cầu nguyện cho ta tìm được thức ăn, nếu không, tối hôm nay, mặc kệ ngươi đối với ta khóc lóc như thế nào, chúng ta chỉ có thể ăn thu thu của ngươi. nhân mang so với một con động vật thì trọng yếu hơn.!" nhìn Đỗ Duy lúc sapứ đi với ánh mắt rét lạnh, Vi Vi An khong nhìn được rùng mình một cái. Đỗ Duy một mình đi. Vi Vi An một mình ở lại bờ biển, nàng trong lòng cực kỳ sợ hãi, chung quanh đều không có ai, nặng nề nhất là, nàng cảm giác được giờ phút này chính mình không hề an toàn! Trước đây, mặc dù sống cùng sư phụ, đồng thời ẩn cư, có rất nhiều khi, sư phụ xuất môn cũng để Vi Vi An một mình ở nhà. nhưng là khi Vi Vi An còn có ma pháp. Còn bây giờ, nàng cái gì cũng không có. Nàng cả buổi sáng đèu có gắng gia tăng lửa, Vi Vi An trên đây bị những nhánh cây nhọn sắc làm bị thương, yên hỏa cũng làm bị thương vài chỗ, nàng cố gắng theo lời Đỗ Duy nói không làm cho hỏa thế giảm đi, cố gắng cho đống lửa cháy vượng. Giữa trưa, rốt cục Đỗ Duy cũng trở lại. Xa xa nhìn Đỗ Duy từng tường tường bước trở về, chắn hắn tựa hồ bị thương, bất quá vẻ mặt lại có chút cao hứng. Đỗ Duy trên cổ lộ một cái cây mây, cây mây này có gì đó kì quái, nhìn qua như là Đỗ Duy đào nó lên từ đưới đất, giống một rễ cây thực vật, còn mang theo bụi đất đen đen. Hắn một tay giữ cây mộc côn, tay kia cầm theo một cành cây lớn, trên đó chi chít những quả nhỏ nhiều màu sắc Những quả này trông cực kỳ đáng yêu, từng chùm từng chùm, lớn nhỏ màu sắc giống như quả bồ đào vậy. nhất định là ngon phi phường. Vi Vi An lập tức nước riếng chảy ra. Ở đây, nữ ma pháp sư cho tới bây giờ chưa có thưởng thức qua hương vị, chưa bao giờ đói lâu như vậy. "Đồ đồ đồ ăn! ngươi ngươi ngươi ngươi tìm được rồi!!! " Vi Vi An hoan hô một tiếng, hấp tấp hướng Đỗ Duy chạy đi. Đỗ Duy nhìn dáng vẻ của Vi Vi An, khóe miệng tựa hồ lộ ra một tia cười, sau đó ẩn đi, trầm mặt nói: "Đừng cao hứng quá sớm, ta chỉ phát hiện ra bấy nhiêu mà thôi." Hắn đi đường như thế có chút kì quái, Vi Vi An này mới phát huyện, Đỗ Duy trên chân bị phá mấy chỗ, nghĩ đến đi trong rừng, bị những cái gai bén nhọn xiên vào. " Tốt lắm, trước hết ăn đã." Đỗ Duy buông chiến lợi phẩm đang nắm, chỉ vào cây mây giống hình rễ cây: 'thực vật này ta có thể phân biệt được, ta đối với dược tề học có chút nghiên cứu qua. dạng thực vật này đều là dã sinh, chúng nó là rễ cây đều có không ít tác dụng, đều có thể ăn, hơn nữa, cái đầu cũng không nhỏ. Đỗ Duy nói, cái này bắt được ở ven biển, rửa qua vài cái, để cho Vi Vi An: "này, tất cả đều là cho ngươi. ngươi có thể như vậy mà ăn, cúng só thể nướng trên bếp lửa ăn từ từ." Vi Vi An sửng sốt một chút, nàng xem một bó rễ cây trong tay, đột nhiên có chút ủy khuất, nhíu mày bĩu môi, nhìn chùm quả tiên diễm trên nhánh cây bên cạnh: "ta ta ta ta muốn ăn quả, ta ta .." "Không, ngươi ăn cái này, ta ăn quả ." Đỗ Duy thanh âm rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo ý kháng cự. Vi Vi An suýt nữa rơi nước mắt. Cô bé thương tâm khổ sở cực kỳ, ngươi kia nhất định là cố ý! hắn cố ý làm khó tiểu Vi Vi An đáng thương đây mà, nhất định là bởi vì Vi Vi An không cho hắn ăn thu thu nên hắn mới có thể trả thù như vậy! Vi Vi An lòng tràn đầy ủy khuất, chỉ có thể đáng thương ngồi bên bếp lửa, cầm lấy rễ cây đặt trên bếp lửa, tựa hồ miệng có gì khó nói. Đỗ Duy nướng rễ cây thực vật, đều rất mập mạp, vị của nó cũng không khó ăn... hoặc có thể nói, căn bản không có vị gì cả. chính là có chút cứng, tước ra rất lao lực. Vi Vi An đáng thương vô cùng mệt mỏi, mới cắn có hai miếng. trọng yếu chính là, cái thứ này một chút đều không thể ăn... nó nhạt nhẽo không có vị gì cả. Bên cạnh Đỗ Duy ngồi đối diện bên bếp lửa , hắn một lời không nói, từng chút từng chút từ cành cấy lấy quả xuống cho và miệng, từng chút từng chút nhai sau đó nuốt xuống. Dần dần, ánh mắt Vi Vi An không nhịn được bị câu dẫn.... dùng sức nuốt nước miếng, quả kia... nhất định ăn ngon lắm đây... tên này thật hẹp hòi!! "ngươi xem ta làm gì?" đõ duy cười lạnh: "ngươi đang trách ta không cho ngươi ăn quả đúng không? không cho ngươi ăn rễ cây này đúng không?" Vi Vi An không nói chuyện nhưng lại bĩu môi. thừa dịp Đỗ Duy không chú ý, Vi Vi An đột nhien thuận tay từ nhánh cây lấy xuống một ít quả tử... nàng là ma pháp sư, áo bào rất lớn, rất rộng, động tác cũng rất bí mật, Đỗ Duy không có phát hiện. Sau đó, thừa dịp Đỗ Duy không có nhìn về phía nàng, Vi Vi An nhanh chóng cho quả tử vào miệng, sau đó hung hăng nuốt xuống.... ngay khi nàng lòng tràn đầy chờ đợi hương vị ngọt ngào thì.... Phốc!!!! Vi Vi An đột nhiên sắc mặt biến đỏi lớn, thần tình cổ quái, sau đó dường như phản ứng giống như khi cho quả vào, nhanh như chớp há mồm phun ra một ngụm! cái đồ gì thé này! làm cho người ta đau! khién cho đầu lười người ta vặn vẹo!!! Vi Vi An cán một miếng, cảm giác được chính mình đều phải thổ ra! loại quả thế này cũng có thể ăn sao/ Đỗ Duy nhìn bộ dạng của Vi Vi An, chỉ hờ hững, sau đó hắn cuối cùng cắn một quả tử, hắn ăn rất chạm, từng miếng từng miếng nuốt xuống, sau đó đứng lên: "tốt lắm, ăn xon grồi, chúng ta còn hoạt động nữa." Trong khi ở đây, Vi Vi An ngây ngốc nhìn lên nhánh cây kia, vừa nhìn một chút chình mình trong tay còn có hai nhánh rẽ cây .. cũng với cái kia làm cho người ta thổ ra, nếu so sánh với quả tử, xem ra đích thực có thể xem là mĩ vị. nhớ tới câu nói của Đỗ Duy:"ngươi ăn cái này, ta ăn quả tử." vừa rồi Đỗ Duy không có nói, sắc mặt khong thay đổi mà chầm chậm nuốt loại quả tử có mùi vị đáng sợ... Vi Vi An đột nhiên hiểu chính mình một chữ cũng không nói ra được. nàng dùng sức nắm rễ cây trong tay chằm chằm nhìn Đỗ Duy. "Nhìn cái gì?ăn nhanh lên một chút, chúng ta còn có chuyện!"Đỗ Duy nhíu mày. "Đúng!Đúng!"Vi Vi An xoay người cho thảo căn vào trong lòng ngực, sau đó hấp tấp cahỵ tới bên người Đỗ Duy, ánh mắt cùng thành âm của nàng nhu hòa hơn rất nhiều, thậm chí mang theo vìa phầm khiếm ý: "Ta ta chúng ta làm cái gì? ta ta nghe ngươi!" "chúng ta bắt cá, nếu không được, chỉ ăn thảo căn, chúng ta cơ bản không được bao lâu!" Đỗ Duy cười cười, hắn nói: "cây mây trên người ta, ta kéo một đầu, ngươi kéo một dầu, ta cho nhanh cây vào trong nước, nhìn xem có thể hay không nghĩ biện pháp để bắt cá.... bất quá .... hắn hoàn toàn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy được một tiếng rống kinh thiên động địa!!! lập tức, dưới chân mặt đất đột nhiên mãnh liệt lay động đứng lên! Đỗ Duy cùn Vi Vi An đều không có khả năng đứng vững, lập tức ngã xuống mặt đất. tiếng hống nọ tựa hồ từ dưới địa ngục truyền đến, trầm muộn vô cùng, nhưng lại hung hăng nện vào lòng người. Đỗ Duy trước dây nghe qua cự long hống, hắn vốn tưởng rằng tiếng hống như vậy trên trái đất duờng như đã là đáng sợ nhất. chỉ là bây giờ, thanh âm này so với cự long hông còn đáng sợ hơn! thanh âm lớn hơn nữa, làm cho người ta sợ hãi!! Mặt đất không ngừng chấn động dữ dội, Đỗ Duy cảm giác được chính mình dường như đang ở trong một trận động đất đáng sợ!! Mà rung động giờ dây, ngay cả hải thủy đều rít gào... trên biển nồi lên từng đạo sóng mãnh liệt!! "con mẹ nó thanh âm gì đây!!" Đỗ Duy sắc mặt biến đổi kịch liệt, hắn ôm Vi Vi An trong lòng té ngã trên mặt đất. Vi Vi An đã sợ đến mặt mũi trắng bệch. Trong khi đó, trong rừng con rồng sủng vật của Vi Vi An, tựa hồ cũng bị tiếng hống này làm bừng tỉnh! cự long ngủ say đã tỉnh lại, chỉ là... Rõ ràng là, Vi Vi An cùng Đỗ Duy, đều nghe thấy cự long phát ra một tiếng rên rỉ! Tiếng kêu của cự long mang theo vẻ sợ hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]