🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Lửa? Ý ngươi là gì?” Khẽ nhíu đôi mày liễu lại, Vũ Yên không hiểu “lửa”trong lời nói của tên Ma Hỏa này có giống trong đầu nàng đang suy nghĩhay không.
Cảm nhận được sự nghi vấn trong lời nói Vũ Yên, Ma Hỏa hừ lạnh một cái khinh thường, lại vô cùng ranh ma đáp lại nàng. “Lửa là cái gì sau này ta sẽ nói. Ngươi một cái người đã chết thì còn cái gì để mà mất chứ? Thay vì ở đây chờ cho linh hồn tan biến, theo bổn đại giangươi có thể có lại một cuộc sống trần gian, có thể trả thù hoàng tộcNguyệt Lạc quốc------“. Hắn cố ý kéo dài câu cuối để khiêu khích VũYên. Nhưng đúng thật là nàng cũng chẳng còn con đường nào khác, một là ở đây chờ vài ngày để linh hồn tan biến, hoặc thật sự có quỷ sai tới đưanàng đi đầu thai; hai con đường đó đều không thể giúp nàng trả thù, thìtại sao không trao đổi với tên Ma Hỏa này, may ra còn có một đường sống.
Những gợn sóng linh hồn của của Vũ Yên càng ngày dao động càng mạnh, Ma Hỏabiết, mục tiêu thuyết phục của hắn đã gần đạt được, nhoáng một cái, hắnhiện ra thực thể của mình. Thực thể của hắn cũng chỉ là một đoàn hỏa cầu nho nhỏ, nhưng bên ngoài lại được bao bọc một đoàn lửa màu đen kì dị,nhìn hắn có một chút kì lạ, nhưng so với những đoàn hỏa cầu ma pháp cấpmột của Vũ Yên không sai biệt lắm. “Ngươi là Ma Hỏa?” Đôi mắt nàng toátlên vẻ nghi hoặc, giống như đang muốn nói ‘Đây là ngươi sao? Chẳng khácgì hỏa cầu a!’, nhưng Vũ Yên vẫn nhịn lại lời nói, dù hắn nhìn có vẻyếu nhưng nàng cảm nhận được muốn đối phó với một linh hồn bé nhỏ nhưnàng thì hắn dư sức.
Ma Hỏa vốn tính kiêu ngạo, hắn rất căm ghét ai dám nói động đến vẻ ngoài của hắn, vốn hắn là một soái hỏa, gặp phải vận đen mà phải chịu hình dáng yếu đuối bạc nhược này, nếu mà con người ngu ngốc kia dám nói một câu xúc phạm thôi, hắn chắc chắn sẽ chẳng quản việc gì trực tiếp thiêu rụi luôn linh hồn nàng. Nhưng nàng ta vẫn chưa chạm vào điểm mấu chốt, hắn vẫn có thể tha thứ cho giọng điệu vô lễ đó. “Là ta, bây giờ ngươi quyết định đi, giao kèo hay không!” nói bỏ quathế, nhưng trong âm thanh của hắn vẫn có một phần tức giận.
“Giao kèo nào!” Một nụ cười tự tin khẽ nở trên đôi môi xinh đẹp của Vũ Yên,nàng vốn chẳng còn gì để mất thì ngại gì không thừ một lần.
“Được! Giao linh hồn ngươi cho ta.” Không nhiều lời nữa, Ma Hỏa trực tiếp thu nhỏ đi vào giữa mi tâm Vũ Yên.
Khi hắn chui vào trong mi tâm của linh hồn Vũ Yên, thì hoàn toàn biến mấtnhư chưa từng xuất hiện, bỗng linh hồn nàng chợt cảm thấy vô lực, tất cả nguồn năng lượng như bị thứ gì đó cắn nuốt mất. Linh hồn Vũ Yên cũngtrở nên mờ dần rồi hoàn toàn biến mất.
_____Tám năm sau________
Vũ Yên ngủ được lần này cũng là một khoảng thời gian rất dài, dài đến mứcnàng không còn cảm nhận được dị biến xung quanh, nàng chỉ biết là nàngthật mệt, rất mệt, đến mức thở cũng khó khăn. Và cứ thế nàng ngủ.
Cho đến lúc nàng thức dậy toàn thân phát ra cảm giác đau nhức, tay chântoàn là những vết bầm tím. Cơ thể mập mạp khiến cho cử động cũng khó, Vũ Yên cố gắng đưa mắt quan sát xung quanh nhưng vừa động phần đầu mộtchút, cơn đau đầu lại ập đến, từng hồi từng hồi kí ức của chủ khối thânthể này tiến vào trí nhớ của nàng.
Hóa ra chủ khối thân thể nàycũng tên là Vũ Yên là một ám ma pháp sư thuộc hiệp hội Ma Pháp Sư, bốmẹ đều là ám ma pháp sư đã chết trên chiến trường, được hiệp hội nhậnnuôi đến nay đã là mười tuổi. Hiệp hội ghi nhận chiến công của bố mẹnàng nên xắp xếp nàng vào học viện Ma Tập, học viện danh giá bậc nhất đế đô. Mặc dù đã có một cuộc cải cách về ám ma pháp sư, nhưng những mapháp sư nàng vẫn luôn chịu sự kì thị cùng căm ghét từ mọi người, họ luôn tận dụng ám ma pháp sư những thứ vũ khí hủy diệt khi độ bạo kích của ám hệ là gấp bốn lần hỏa hệ, độ nhanh gấp hai lần phong hệ cùng lôi hệ.Nhưng sau tất cả mọi người vẫn e sợ và xa lánh ám ma pháp sư, họ một là tòng quân như bố mẹ Vũ Yên để đổi một đời con cái được bảo hộ như nàng, hoặc trở thành những vũ khí giết người của các tổ chức trong bóng tối.
Từng đoạn trí nhớ được lưu lại càng khiến Vũ Yên cảm thấy chủkhối thân thể này với nàng thật giống nhau, họ đều mồ côi cha mẹ, đềutrưởng thành trong một tổ chức hiệp hội lớn. Hai người chẳng biết ai cómay mắn hơn ai, nàng trở thành sát thủ, còn Vũ Yên (chủ khối thên thể)lại là ám hệ ma pháp sư, đều chịu sự sợ hãi, xa lánh, ghét bỏ của mọingười. Không biết sự lựa chọn của Ma Hỏa là trùng hợp hay cố ý đây, nàng thực muốn hảo hảo nói chuyện với hắn một phen.
Đang trong lúc suy nghĩ miên mang, nàng chợt nghe âm thanh của vài đứa nhóc đằng xa xa phía sau bụi cỏ.
“Ê mày, ra tay như vậy có quá đáng không, lỡ nó chết thì sao?” Nàng nghe được một câu thoại.
“Quá đáng cái gì, nó là ám ma pháp sư, nó sinh ra đã là đáng chết rồi!” Mộtthanh âm tức giận vang lên giữa đám trẻ. Vũ Yên thật không hiểu ở đâu ra cái tư duy mà người khác sinh ra đã đáng chết. Nếu như theo trí nhớ của nàng thì bọn nhóc này đã bắt nạt chủ nhân khối thân thể này rất nhiềulần từ khi mới vào nhập học đầu năm, trên thân thể vết thương cũ vếtthương mới chồng chất nhau đều từ bọn nó mà ra.
“Nhưng tao thấylần này bọn mình đánh nó hơi nặng, có khi nào nó chết không mày?” Đứatrẻ lúc đầu lại mở miệng, lời của nó làm cả đám bốn năm đứa rơi vào trầm mặc. Dù nàng là ám ma pháp sư, nhưng được sự bảo hộ của hiệp hội MaTập, nếu nàng chết đi thì bọn hắn cũng không có lối thoát.
“Hừ,nàng chết thì sao, tao chỉ cần nói phụ hoàng một câu là xong chứ gì.”Một đứa trẻ khác lên tiếng, giải thoát cả đám khỏi sự lo lắng.
Sau khi thống nhất, bọn nhóc quyết định sẽ mặc kệ nàng, nếu nàng chết thìsẽ làm mồi cho dã thú, còn không chết thì không được cứu thương kịpthời, cũng sẽ mất nửa cái mạng. Đây chính là cái giá phải trả của nàngkhi sinh ra là một ám ma pháp sư.
“Ừ quyết định thế đi, thôi vềtrường lẹ lẹ đi bọn mày, lớp sau là của bà già sư tử gần đó”. Cảm thấythời gian đã không còn sớm, lớp học đầu của bọn hắn hẳn là đã kết thúc,bây giờ chạy về thì may ra còn kịp lớp sau.
“Ah đúng rồi, thôi về đi tụi bay.” Một tên trong đó phụ họa, bọn hắn cùng bước trở về con đường chính đi về học viện.
“Nhưng mà ta không nghĩ các ngươi sẽ đến kịp lớp tiếp theo đâu” Một giọng nóikhản đặc phát ra từ đằng sau lưng bọn hắn, cái người mà bọn hắn chorằng sẽ chết thì lại đang đứng thình lình đó, toàn thâm mập mạp dính đầy máu, trên quần áo đầy vết rách, mặt nàng bị đánh bầm tím đến không rahình người, nhưng đôi mắt phượng hoàng sắc lạnh đầy sát khí của nàng lại vô cùng sáng rực, trên tay nàng là một đoàn hỏa cầu đỏ rực bị lửa đenbọc bên ngoài tỏa ra một hơi nóng quỷ dị, đoàn hỏa cầu đó lại cực kìgiống Ma Hỏa trước đây nàng giao kèo.
“Ma… ma” Một đứa trẻ yếu bóng vía trong đám đã sớm bị bộ dạng máu me quỷ dị của nàng dọa sợ tè ra quần.
“Câm mồm!! Đồ nhát gan, ả ta còn sống”. Đứa trẻ ăn mặc sang trọng nhất trong đám lên tiếng quát lớn, hình như trong đám thì hắn là kẻ cầm đầu. Có lẽ vì dòng máu vương giả chảy xuôi trong người khiến hắn có vẻ trưởngthành trầm ổn hơn người cũng có thêm vài phần kiêu ngạo hơn những ngườicòn lại. “Tưởng rằng ngươi đã chết, không ngờ vẫn là một con gián đậphoài không chết, đã thế hôm nay bổn hoàng tử sẽ một tay tiễn ngươi vềchầu Diên Vương.” Hừ lạnh một tiếng, trong tay hắn đã xuất hiện hai đoàn hỏa cầu nóng rực nhanh chóng bay về phía nàng.
Vũ Yên mặc dù mới tiến nhập vào cơ thể mới, nhưng nàng phát hiện linh hồn nàng khá phùhợp với thân thể này,dù nó hơi mập khiến thân thủ nàng chậm lại hơn nửa, nàng vẫn có thể thúc động hồn lực tại ra những chú ngữ cấp thấp như hỏa cầu này. Đối với nàng, thế là đủ.
Ráng nhịn đau, Vũ Yên chạynhanh sang một bên tránh đi công kích của hỏa cầu, đây vốn là phản xạcùng phán đoán của một sát thủ đích thực, dù tốc độ còn chậm nhưng đã là rất ghê gớm đối với những đứa trẻ này.
Cảm thấy lão đại mộtmình không thể xử lí được con nhỏ mập kia, một đám cùng vận dụng hồnlực, tại ra một đống đòn tấn công về hướng Vũ Yên, nhưng có lẽ bọn chúng ở trường học hành không tử tế, ma pháp bắn ra toàn hụt. Vũ Yên thân thể mập mạp chạy qua chạy lại né hết tất cả, đoàn hỏa cầu trên tay nàngcàng ngày càng co lại, lúc trước to hơn cả một bàn tay, thế mà bây giờlại teo nhỏ lại bằng ngón tay cái, áp xúc lực làm nó co lại, khiến chobạo lực phát ra từ đoàn hỏa cầu càng kinh dị. Sau một lúc tránh né, VũYên cảm thấy như thế là đủ, tay phải vung lên, một đoàn hỏa cầu nhỏ bắnvề phía đám trẻ đang đứng tập trung tấn công nàng.
Có lẽ do hình dáng nhỏ bé của nó khiến bọn nhỏ xem thường, nên chẳng ai thèm tránhné, đến khi nó tới gần một tấc mới biết rằng đã quá chậm. Hỏa cầu phátnổ thanh âm “Ầm!! Ầm!!” đó là hai đợt bạo phát của nó, khiến cho diệntích xung quanh ba thước bị phá hoại, đất đá bị đánh bay tứ tung, bốnđứa trẻ ba đứa bị thương nặng, nằm bò trên đất rên rỉ kêu đau, còn đứacòn lại có lẽ có phòng hộ ma pháp nên chịu một ít áp lực khiến hắn thổhuyết.
Vũ Yên mắt lạnh nhìn bọn hắn, chưa dừng công kích tại đó,hai tay nàng xuất hiện liên tiếp mười đoàn hỏa cầu, liên tục đánh tớibọn hắn, ba đứa trẻ không chịu nổi công kích bạo kích, đã sớm trực tiếpngất đi, còn mỗi tên cầm đầu. Hắn hiện tại cũng không được thoải mái,bảo hộ chỉ đỡ được tám mươi phần trăm sát thương, còn áp lực của chiêuthức cùng hai phần sát thương còn lại, hắn phải cố chịu, quần áo trênthân đã có vài chỗ cháy xém.
“Ngươi… ngươi dám! Ta là hoàng tử!!” Đôi mắt hắn đỏ ngầu, ỷ vào vòng tay bảo hộ hắn không sợ, thay vào đó là cảm giác phẫn nộ, điên cuồng cùng căm giận.
“Hừ, ngươi dámkhông lẽ ta không dám? Đừng quên ta còn thuộc học viện, hoàng đế cũngkhông luồng tay vào tới được đâu”. Vũ Yên hừ lạnh khinh thường, đôi mắtkhông mang nửa phần cảm xúc nhìn thẳng vào hắn. Nếu như công kích mapháp không qua được thì nàng sẽ dùng vũ lực mà tẩn hắn.
Hành động của nàng cũng rất nhanh, mặc dù thân hình mập mạp làm trì độn hànhđộng, nàng vẫn có thể nhoáng cái chạy tới chỗ hắn. Động tác mau lẹ, cáichân độc ác đá thẳng vào tiểu huynh đệ của hắn, lực đạo hẳn là khôngnhẹ. Lạc Nhất Quân cảm giác được Vũ Yên đây chắc chắn là trả thù, nàngđá như muốn phế luôn cái đó của hắn, cảm giác đau (thốn) đến tận não màngàn lời cũng không tả được.
Vũ Yên đúng thật là cố ý, nàng mộtđá này là muốn hắn ngoan ngoãn nằm trên giường mà dùng ống để giải quyết nhu cầu. Chẳng trách nàng được, những đứa trẻ này quá độc ác lạnh bạc,nếu không cho bọn chúng nếm mùi thì bọn chúng sẽ càng tác quái.
Chưa dừng tại đó, trong lúc Lạc Nhất Quân đang quằn quại ôm hạ thân (bi) thì một cái tay mập mạp kéo cổ áo hắn lên. Đôi mắt hắn trợn to dại ra,không tin tưởng nhìn Vũ Yên trước mặt, đây là con nhỏ mập bọn hắn luônbắt nạt sao? Sao trước đây nàng không lộ ra thực lực kinh khủng như thếmà toàn để bọn hắn bắt nạt nàng? Chợt một cảm giác sợ hãi vô hình trànngập đại não hắn. Không! Đây chắc chắn không phải nhỏ mập đó, đây là ácquỷ, là nàng ta đã chết rồi quay trở lại trả thù bọn hắn.
Cảmthấy đôi mắt hắn tràn ngập sợ hãi, Vũ Yên vẫn không tha, một tay nắm lấy cổ áo, một tay nắm lại dùng hết lực đấm vào mặt hắn, tiếp theo đổi tay, đồng thời đánh má bên kia của Lạc Nhất Quân. Cứ thế nàng đánh hắn đếnmặt biến dạng sưng phù lên.
Cảm thấy đủ, Vũ Yên chuẩn bị ra đòncuối, thì một âm thanh trầm trầm đầy uy lực vang lên. “Giữa thanh thiênbạch nhật mà lại đi ức hiếp người, ngươi cũng quá có gan đấy”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.