Buổi chiềungày hôm sau, Tâm Đồng lại mang theo Tiểu Bạch vào rừng cây dạo chơi,đùa cho đến khi mệt mỏi, nàng ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi một chút.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên trên tay truyền đến đau đớn làm cho nàng tỉnh lại.
Mở ánh mắt vẫn còn lim dim vì ngái ngủ raliền thấy thì ra là Tiểu Bạch không kiên nhẫn mà cắn tay nàng, dường như có vẻ thúc giục Tâm Đồng mau trở về nhà cho nó ăn cơm.
“Tiểu Bạch xấu xa! Lần sau không được dùng sức cắn như vậy nữa nha.” Sờ sờ vào mu bàn tay đã có vết thương nhỏ, Tâm Đồng hơi tức giận trách mắng con chó nhỏ.
Tiểu Bạch khờ dại nên không biết Tâm Đồng tức giận, mà khi nhìn thấy chủ nhân tỉnh nó còn vui mừng phe phẩy đuôi.
“Thật sự là không có biện pháp trừng trị ngươi mà.” Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của con chó nhỏ, Tâm Đồng đang tức giận cũng lập tức nguôi giận.
Lúc này nàng đột nhiên phát hiện bầu trờiđã trở nên tối đen, không nghĩ tới mới vừa nằm xuống nghỉ ngơi một chút, nàng liền ngủ quên. Giờ này chắc Đằng Lệ đã tan sở về nhà rồi.
Tâm Đồng vội vàng sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nói: “Chúng ta trở về nhanh lên! Đừng làm cho Đằng Lệ tức giận.”
Thở hồng hộc chạy về phòng khách của Đằng gia, Tâm Đồng mở cửalớn ra, hồi hộp ló đầu vào xem thử, phòng khách thật là âm u, dường nhưĐằng Lệ còn chưa về nhà.
Tâm Đồng le lưỡi, rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Gâu gâu……….Grừ grừ……….” Lúc này Tiểu Bạch ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-mim-cuoi/1329785/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.