“Có vẻ, tôi gặp rắc rối to rồi nhỉ!” Tần Nhiên giả vờ ung dung, nói.
Chỉ là trong lời nói mang theo ý dò hỏi.
Những kinh nghiệm tích lũy được từ việc phải kiếm sống từ hồi còn là thiếu niên đã luyện thành thói quen không toàn toàn tin bất kỳ ai của cậu.
Đặc biệt là trong lúc phải đối mặt với sống chết!
“Không phải mình anh gặp rắc rối lớn, mà là chúng ta! Tối qua, ở chỗ đó có không ít thằng nhìn thấy! Những thằng đó vì muốn nịnh bợ Kền Kền, chắc chắn sẽ đi mách lẻo! Nếu Kền Kền biết hai thằng đệ của mình bị xử rồi, chắc chắn từ tối nay nó sẽ kêu gọi tất cả đàn em đi truy lùng chúng ta! Chỉ có xử lý chúng ta, thằng khốn kia mới có thể duy trì thanh danh của nó!” Kha Lâm nghiến răng nghiến lợi, nói.
“Số đồ ăn tôi có chỉ có thể duy trì được tối đa là hai ngày, anh thì sao?” Kha Lâm ngẩng đầu lên nhìn Tần Nhiên.
“Tôi cũng giống cô!” Tần Nhiên thản nhiên mở cái ba lô của mình ra để cho Kha Lâm có thể nhìn thấy rõ ràng hai lon đồ hộp còn sót lại bên trong.
Đối mặt với vẻ mặt thản nhiên của Tần Nhiên, Kha Lâm cũng không giấu giếm thêm nữa, bước nhanh tới một cái góc trong hầm, từ phía dưới cái kệ lấy ra một lon đồ hộp và một bịch bánh quy.
“Cho dù ăn nhín cũng chỉ có thể chống được một, hai ngày.” Kha Lâm nhìn số đồ ăn trong tay, chau mày lại.
Hiển nhiên, cô không muốn làm như vậy. Cho dù là nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-lao-tu/92012/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.