Tần Nhiên tin chắc rằng cái chuyện mà mình đã đoán ra thì John cũng đã đoán được.
Thậm chí, John còn dễ đoán ra hơn cậu.
Suy cho cùng thì cậu chỉ là “ma mới” ở cái thành phố này, mà thân phận cũng chỉ là thám tử tư. Còn John là dân bản địa chính gốc ở đây, đã vậy còn có thân phận, địa vị thích hợp.
Từ “dân bản địa” là cách gọi của “vô pháp vô thiên” và những người chơi thâm niên dành cho những NPC.
Nguồn gốc của từ ấy là do độ chân thật của game.
Đối với cách xưng hô này, Tần Nhiên cũng không phản đối. Tuy bây giờ cậu vẫn chưa quen với cách xưng hô đó lắm nhưng cậu tin rằng với độ chân thật của game này thì cậu sẽ quen với nó sớm thôi.
“Tôi nên làm gì bây giờ?” John hỏi Tần Nhiên.
Nhưng Tần Nhiên không cần phải trả lời.
Sự phẫn nộ đang được che giấu dưới cái vẻ ngoài ngông cuồng, thô kệch của John đã nói lên hết thảy.
Tuy vị cảnh sát trưởng này vẫn luôn duy trì im lặng, nhưng điều này không có nghĩa là hắn sẽ lùi bước.
Lòng chính nghĩa mà John vẫn luôn giữ gìn tuyệt đối không cho phép chuyện kia xảy ra.
“Lũ sâu mọt đáng ghét!”
“Tôi muốn cho chúng hiểu pháp luật tồn tại là để làm gì!”
John nghiến răng nghiến lợi, nói.
Nếu với những người khác thì những lời này có thể rất buồn cười. Nhưng Tần Nhiên nhìn vị cảnh sát trưởng đang ngồi đối diện mình và không hề cảm thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-lao-tu/2104883/quyen-2-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.