Đối với kiến nghị hỗ trợ của Tần Nhiên, Mornay và Cống Lan Sâm có thái độ nhìn nhận trái ngược lẫn nhau.
“Cảm ơn, thám thử Tần Nhiên!”
“Nhưng đây là chuyện của chúng tôi. Nó sẽ rất phiền phức nếu như chúng tôi kéo cậu vào chuyện này!”
Vị nữ tu sĩ Mornay mỉm cười khước từ Tần Nhiên.
“Ừ, đã xin lỗi thì phải bày thái độ xin lỗi ra, tuyệt đối không thể nói miệng là xong chuyện!”
Sau khi Cống Lan Sâm nghe Tần Nhiên nói liền cười, gật đầu một cái.
Sau đó, ông bắt đầu khuyên bảo vị nữ tu Mornay.
“Mornay, tôi rất coi trọng nhóc này. Nó có thân thủ không tệ, đã vậy tính nết còn không tồi!”
“Hơn nữa, không phải bà nói nó là trinh thám tốt nhất của thành phố này sao?”
“Tìm ra lũ khốn kiếp kia chính là sở trường của nó!”
Giọng điệu của Cống Lan Sâm dần dần nghiêm túc lên.
Ông nói: “Tuy chúng ta có người nhiều nhưng lũ kia trốn trong tối, mình thì ở ngoài sáng. Một khi lũ ấy mất đi kiên nhẫn, phát động xung đột thì... Vì lời thề mà tôi không thể rời khỏi chỗ này, thành ra tất nhiên bọn Lieder sẽ tổn thất thảm trọng! Huống chi, ai cũng không thể chắc rằng lúc nào cái lũ kia sẽ xông đến... Nếu chúng xông vào trong giờ học... Cái kết quả này tuyệt đối không phải là thứ mà chúng ta muốn!”
Theo từng câu khuyên bảo của Cống Lan Sâm, Mornay bắt đầu do dự.
Không chỉ là bởi vì trong lòng của Mornay, Cống Lan Sâm có địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-lao-tu/2104877/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.