Năm phút ngắn ngủi, mới chớp mắt cái đã thấy trôi qua mất rồi.
Tần Nhiên không nói hẹn gặp lại.
Bởi vì cậu biết cậu hẳn là không thể trở lại cái nhiệm vụ dành cho người chơi mới này nữa.
Cho nên Tần Nhiên vừa đeo cái bao đựng khẩu “rắn độc – M1”, hai khẩu “southpaw – II” và một đống đồ vật nữa, vừa cố hết sức nâng tay phải lên vẫy tay tạm biệt với Kha Lâm và Maggie.
Hai cô gái cũng vẫy tay chào tạm biệt lại với Tần Nhiên.
Kha Lâm còn muốn nói gì đó.
Nhưng thời gian rời khỏi đã đến nên Tần Nhiên không nghe rõ Kha Lâm đã nói cái gì. Thứ ánh sáng mang cậu tiến vào nhiệm vụ lại xuất hiện trước mắt cậu khiến cho cậu không thể không nhắm hai mắt lại rồi nâng một tay lên che đôi mắt hòng chắn thứ ánh sáng vô cùng chói mắt ấy.
Tiếp theo, cảm giác không trọng lực làm cho Tần Nhiên khó chịu trong chốc lát.
Khi mọi thứ đã khôi phục bình thường, Tần Nhiên phát hiện chính mình đã xuất hiện ở một cái phòng bằng tôn trông như một cái kho hàng.
Căn phòng đầy bụi bặm, mạng nhện giăng đầy.
Từ “cũ nát” cũng không thể hình dung trạng thái của căn phòng này.
Điểm cộng duy nhất của nó chính là rộng. Căn nhà rộng đến mức đủ cho năm cái xe buýt song song đi qua, hơn nữa, có mười cái xe buýt cùng đỗ trong này cũng không thành vấn đề.
“Đây là màn hình chủ của trò chơi?” Tần Nhiên đánh giá xung quanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-lao-tu/2104865/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.