Sáng hôm sau, Truy Tung đem đến một chiếc xe ngựa chuyên dụng, đẹp đẽ hơn xe hôm qua nhiều. Bạch Nguyệt Yên theo Lãnh Vũ Dạ đi ra, thấy Truy Tung vẫn nhìn mình bằng ánh mắt... Có thể nói là chán ghét.
Khóe miệng khẽ co giật, nàng kéo áo hắn, hỏi nhỏ: “Truy Tung bất mãn với ta?”
“Hắn chỉ thích người mạnh.” Hắn mỉm cười, nhớ lại nàng cường hãn lúc cứu mạng hắn, thầm nghĩ Truy Tung sẽ phải há hốc mồm nếu biết được...
Chưa kịp để hắn nói thêm gì, Bạch Nguyệt Yên đã mở miệng gọi: “Truy Tung.”
Hắn vừa quay đầu đã giật thót, vì không biết từ khi nào nàng đã tới bên cạnh hắn, cười như không cười, nhìn hắn đầy thâm sâu.
Truy Tung nhìn nàng như nhìn thấy quái vật. Phải biết hắn và Vô Ảnh là hai thuộc hạ mạnh nhất bên cạnh chủ tử, đương nhiên võ công là nhất đẳng, tu tiên tuy khó nhưng cũng có chút thành tựu, vậy mà nàng lại có thể đến gần mà hắn không hề hay biết. Người này, đang thị uy với hắn, cho hắn biết rằng nàng ta không dễ chọc.
Hắn cũng biết thái độ của mình dành cho nàng rất không tốt, nên nhanh chóng ôm quyền: “Bạch cô nương, thất lễ.”
Bạch Nguyệt Yên thấy thái độ của Truy Tung đã thay đổi, cũng không quản nữa, trở lại xe ngựa. Lãnh Vũ Dạ còn tưởng rằng sẽ đánh nhau một phen, nhưng lại không ngờ rằng nàng có thể thu phục tên cứng đầu này nhanh như thế.
Đưa tay đỡ nàng bước lên xe, hắn nói: “Ngươi rất thông minh.”
Nàng mỉm cười, nháy nháy mắt: “Không thông minh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-hoang-hau/63221/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.