Loanh quanh trong con đường mòn nửa ngày, cuối chùng hai người cũng ra khỏi rừng. Ở ven đường có một chiếc xe ngựa đẹp đẽ để sẵn.
Một hắc y nhân xuất hiện, quỳ một chân cung kính: “Chủ tử, ngài đã tới.”
“Làm tốt lắm.” Lãnh Vũ Dạ gật đầu, quay lại nói với Bạch Nguyệt Yên: “Đi thôi. Ngươi cùng ta ngồi xe ngựa.”
Hắn đỡ nàng lên xe, sau đó cũng theo vào. Xe đủ rộng, hai người ngồi vẫn thoải mái. Hắc y nhân cải trang thành người đánh xe ngựa bình thường, ngồi trước xe ngựa, hỏi hắn: “Chủ tử, giờ chúng ta đến Trần Gia Trấn?”
“Truy Tung Vô Ảnh sắp xếp như thế nào thì cứ theo như thế đi.” Hắn tùy ý nói.
Hắc y nhân không nói thêm gì, vung roi lên. Xe rời đi bìa rừng, chạy thẳng đến trấn..
Trong xe ngựa, Bạch Nguyệt Yên ngồi im lặng, ánh mắt xa xăm nhìn một nơi nào đó ngoài cửa sổ. Lãnh Vũ Dạ hỏi nàng: “Rốt cuộc ngươi từ nơi nào tới? Nếu như không phải nơi thâm sơn cùng cốc thì chắc chắn ta đã từng nghe qua.”
Nàng nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại thấy trong cặp mắt sâu thẳm kia một chút... khinh bỉ?
“Một nơi rất xa, không thuộc đất nước này. Mà ta cũng chưa biết đất nước này như thế nào đâu, có thể kể cho ta nghe được không?” Nàng dựa lưng vào tấm thảm mềm mại lót phía sau, lười biếng hướng sự chú ý sang hắn.
Hắn cảm thấy nàng lúc này giống như một con mèo, không để người khác nắm lấy tâm của mình, tuy lười nhác nhưng cao quý, đôi mắt kia, dù muốn hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-hoang-hau/63218/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.