Sau khi lượn một vòng mua sắm, ăn uống các thứ thì Bích Vân tay chân khá mỏi mà không có sức đi tiếp họ dừng lại ở một quán cafe uống một tách trà và trò chuyện vui vẻ.
Thật ra Bích Vân không phải chưa có bồ mà bồ cô ở xa cô nên cả mấy tháng họ mới gặp một lần khiến cho cô đôi lúc muốn từ bỏ tình cảm bảy năm này nhưng nghĩ lại và nhớ câu nói của Hàn Nhất Thiên _người cô xem như anh trai đã nói khiến cô tâm đắt. "khi muốn từ bỏ, hãy suy nghĩ tại sao bắt đầu? " từ đó khiến Bích Vân hiểu ra và trân trọng tình cảm của mình hơn.
" Về chưa? " Hàn Nhất Thiên liếc xem đồng hồ đã gần tám giờ tối.
" Anh nôn nóng gì chứ, về thôi" Bích Vân thấy vẻ mặt hắn buồn cười khi cô nói ra như vậy cô liền tủm tỉm cười và cầm túi đi ra xe trước.
Sau khi đưa Bích Vân về nhà Hàn Nhất Thiên cũng về khách sạn nghỉ ngơi và hắn rất muốn gặp một người.
Tử Vy đang ngủ gục trên ghế sofa có lẽ cô khá mệt mỏi vì chưa quen với thời tiết và mọi thứ xung quanh dạo này cô ngủ khá ít hầu hết là ngủ gật như thế này thôi. Nhìn dáng vẻ cô như một chú thỏ con đang nằm trọn trên chiếc ghế sofa, hắn tiến lại gần đi rất khẻ vì không muốn làm cô tỉnh giấc.
Đôi mắt hai mí xinh xắn đóng lại, chiếc miệng bé tí cũng đã khép, gương mặt nữ nhân trước mắt ung dung tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-han-thieu-gia-tha-cho-toi/1863448/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.