Yêu thương và phụ thuộc vốn là những thứ khác nhau...
Đặt bút xuống kí bản hợp đồng cuối cùng trong buổi sáng, Hoắc Minh Long nhắm mắt tựa đầu vào ghế, nơi mi tâm tản ra chút phiền muộn u ám, không khí trong phòng liền tràn ngập sự cô tĩnh, bên ngoài, trời vẫn đang nắng đẹp, những tia nắng như những vũ công sặc sỡ khiêu vũ trên những khung kính cửa, nhưng nơi đây bây giờ lại đang bị bao trùm trong một màu sắc ảm đạm, mà sự xám xịt lạnh lùng ấy lại tỏa ra từ phía người đàn ông duy nhất trong phòng, là anh. Có chút khó chịu, cổ họng khô khốc, anh giơ tay nới lỏng cà vạt, mày rậm hơi nhíu, mi mắt hạ xuống một bóng mờ, con ngươi lam đăm chiêu nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Trong lòng có một nỗi bất an chầm chậm bủa vây, anh cảm thấy có chút trống trãi, cảm giác thiếu mất thứ gì đó, rỗng tuếch, yên ắng bao phủ xung quanh giống như một loại độc dược bí ẩn, ngấm ngầm thâm nhập, sự khó chịu xảy ra một cách chậm rãi nhưng lại rõ ràng, hiếm khi anh lại bị một sức lực vô hình nào đó làm cho mệt mỏi đến như vậy, ánh mắt cũng dần khép lại. Để cho giấc ngủ ập đến một cách nặng nề.
Giống như toàn bộ sức lực bị trút đi qua hơi thở, chúng dẫn anh phiêu lãng đến một nơi nào đó xa xăm, xung quanh đều mờ mịt đăm đăm. Để rồi trên hành trình không rõ kết thúc, anh lờ mờ nhìn thấy hai đốm sáng nho nhỏ đang quay lưng với phía mà anh đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-hac-bang-duong-the-chi-sung/1478759/chuong-44-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.