Ngay trong đêm đó, Trịnh Vương Hoàng đưa Minh Nhi trở về Trịnh gia, cô vẫn còn mê mang trong vòng tay anh, khắp người đầy rẫy những dấu tím xanh, có mặc kín đáo đến mấy cũng chẳng thể không che hết được.
Đồ đạc trong căn phòng lúc trước ở sớm được đổi đến căn phòng khác, chỉ vì một ngày xa vợ Vương Hoàng đã thẳng tay tiễn căn phòng ấy thành đống tro tàn.
Anh đem Minh Nhi đặt lên chiếc giường mới, cơ thể mỏng manh cuộn tròn trên đệm, hai tay nhỏ nhắn áp chặt lấy lồng ngực không buông. Trên má Minh Nhi vẫn còn đọng vài giọt nước mắt, dường như trong cơn mê cô đang gặp ác mộng, tiếng khóc ĩ ôi âm nhẹ.
Vương Hoàng đưa tay chàm chạm vào gò má ửng hồng, nhè nhẹ cái giọng trầm khàn hát ru, đây là lần đầu tiên anh cất giọng trước người khác. Bàn tay còn lại không ngưng xoa dịu tấm lưng nuột nà, môi mỏng khẽ cong lên.
" Đừng...Vương Hoàng...làm ơn...tha cho tôi " Minh Nhi nói mớ.
Nụ cười trên môi bỗng tắt ngấm, Minh Nhi ngay cả trong mơ cũng ám ảnh bởi Vương Hoàng, anh biết cô sợ anh, những nổi kinh hoàng do anh gây ra không thể xóa bỏ.
Nhưng, Vương Hoàng chẳng thể thay đổi được, tính chiếm hữu của anh quá cao, cộng thêm Minh Nhi có chấp niệm về địa vị, Vương Hoàng càng gắt gao với cô hơn.
Lắm lúc, chính bản thân anh cũng muốn dịu dàng, muốn cho Minh Nhi được tự do, nhưng hể anh buông ra, cô lại tìm cách chạy khỏi anh. Cứ như thế, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-den-tu-thien-duong/2574999/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.