Những cơn gió điều hiu thổi qua người, khu nghĩa trang u ám lạnh buốt da thịt, từng lớp lớp dãy mộ nhấp nhô vây kín, cỏ dại mọc đầy trên từng ngôi mộ tăng thêm độ lạnh lẽo.
Vương Hoàng dẫn Minh Nhi đến trước một ngôi mộ nhỏ, nằm cách rất xa những ngôi mộ khác, lập tức khóe mắt bỗng ầng ậng thấm đẫm giọt lệ ấm nóng.
Bên trên bia mộ ghi hàng chữ, phần mộ - Giang Tuyết Tuyết, hưởng dương - 24 tuổi, từng nét từng nét rõ rệt, Minh Nhi nhất thời chết lặng như tờ, bước chân nặng nề lê lết đến đó.
Hai tay lóng ngóng sờ lên phần bia, đây là mộ của người bạn thân mà cô nuối tiếc nhất, cứ ngỡ năm đó Giang Tuyết Tuyết chết ngay cả xác cũng mất, không ngờ lại được Trịnh Vương Hoàng chôn cất đàng hoàng ở đây.
Minh Nhi đưa mắt bi thương sang Vương Hoàng, cất giọng nghẹn ngào hỏi anh.
" Tại sao...sao...anh lại...chôn cất Giang Tuyết Tuyết...đàng hoàng chứ? Chẳng phải anh nên thù cô ấy vì mang tôi bỏ trốn sao? "
" Anh đúng là rất ghét cô ấy vì mang em đi...nhưng anh đã có lỗi trước khi phế đôi chân của cô ấy...và dẫu sao cô ấy cũng là bạn thân của em...
Chôn cất đàng hoàng Giang Tuyết Tuyết..coi như đây là chút xíu ân tình anh dành cho cô ấy..." Vương Hoàng bình thản trả lời.
Anh sắp xếp từng món trái cây đặt trước mộ, còn đốt hương đưa sang Minh Nhi, khẽ giọng bảo với cô.
" Thấp nén hương cho Tuyết Tuyết đi...còn gì muốn nói thì hãy nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-den-tu-thien-duong/2574903/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.