Nghe được tiếng kêu ngọt ngào của Tiểu Niệm, Trịnh Vũ hoà hoãn lại, quay sang nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô, mở giọng dụ dỗ:
- Tiểu Niệm.... em có sao không.?
Tiểu Niệm như chết lặng, đến bây giờ mà hắn còn giả tạo được như vậy ư??? cô nhếch mép cười lạnh:
- em không sao. anh rể, sao anh lại đi chung với bọ họ, họ là kẻ xấu mà.
Trịnh Vũ khẽ cười, hắn tiến tới phía trước, hoàn toàn không thèm quan tâm đến vẻ mặt đầy căm ghét của Tiểu Niệm:
- em gái ngoan, lại đây, anh sẽ không hại em đâu...
- Trịnh Vũ, không ngờ ngươi lại là loại người vong ân bội nghĩa đó.
Tiết Lâm Kì kiềm nén tức giận, hận không thể lại giết chết hắn ta. Cái người con rể mà hắn luôn tự hào.
-Tiểu Niệm, lại với anh nào.
Trịnh Vũ bỏ ngoài tai, trong mắt hắn chỉ có cô em gái bé bỏng Tiểu Niệm. Quả thật, là hắn không buông bỏ được.
Vỗn dĩ sau khi mục đích cướp đi máy xuyên không gian thành công, hắn sẽ phải giết hết tất cả, nhưng ngoài ý muốn, thời gian 5 năm tiếp cận cô, hắn đã nãy sinh một thứ tình cảm đặc biệt mà ngay cả bản thân hắn không biết. đó chính là không muốn tổn thương cô. Nghĩ đến một ngày không có cô trên đời, hắn làm sao sống được!?.
- Anh rể, anh bảo họ thả chị em ra đi.
Tiểu Niệm nước mắt khẽ rơi, vừa đau khổ xen lẫn tức giận làm cô muốn gào thét.
Anh rể? cái từ mới mắc cười làm sao. Tình cảm 5 năm gắn bó thân thiết, thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-cuong-bao-toi-muon-co-em/44254/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.