Liêu Thần cùng Quân Tư Vũ sau khi đóng cửa cũng không vội về nhà, ngược lại còn phải hì hụi xách nước ra tẩy rửa mặt tiền cửa hàng. Đến khi cả vỉa hè trước cửa cũng sạch bóng rồi thì hai người mới có tâm trí bàn bạc kế hoạch. Liêu Thần suy tư một hồi vẫn không nghĩ ra được cách nào hay ho, đành phải nói với Quân Tư Vũ, “Chuyện này chắc chắn là có liên quan đến cửa hàng hoa đối diện. Quân Tư Vũ, tôi muốn đi thương lượng với bọn họ.”
“Liêu tổng, ngài chịu thua sao ?” Quân Tư Vũ hỏi.
“Tôi chỉ muốn cửa hàng của chúng ta có thể yên ổn buôn bán mà thôi.” Liêu Thần ôm đầu thở dài, y chưa từng nghĩ đến có ngày mình lâm vào tình cảnh này. Trước kia y vẫn luôn cho rằng chỉ cần bản thân mình cố gắng, nhất định có thể đem cửa hàng hoa kinh doanh phát đạt.
“Tôi đi cùng ngài.” Quân Tư Vũ đề nghị.
“Không cần, chuyện này không liên quan đến anh. Tôi là chủ quán, đương nhiên sẽ phải đi gặp bọn họ, anh ở nhà chờ, luôn tiện trông coi cửa hàng. Lỡ như bọn họ trở mặt thì anh sẽ tránh được phần bị liên lụy, hơn nữa nếu thấy tình hình căng thẳng thì còn có thế báo nguy giúp tôi.” Liêu Thần dứt khoát đứng dậy, xách theo túi tiền, hùng dũng bước về phía cửa hàng đối diện.
Quân Tư Vũ ngồi trên ghế trước cửa tiệm, ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Liêu Thần, lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên đổ chuông.
“Alô, cửa hàng hoa Thần Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-cung-di-lam/2726426/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.