Trở về vùng ngoại ô thanh bình, yên tĩnh ngày nào, Âu Tuệ Nhi giang đôi tay đón gió, hai mắt cô nhắm hờ, môi hé mở hít vào từng ngụm khí tươi mát. Hứa Nhất Chính vòng tay từ sau lưng ôm chặt lấy chiếc eo thon thả của cô:"Em thích nơi này sao?"
Tuệ Nhi gật đầu:"Nơi này rất bình yên!."
Đưa mắt về phía ngôi biệt thự màu trắng quen thuộc, cô che miệng cười khúc khích, mọi ký ức tốt đẹp nhất liên tục ùa về:"Nơi đó là nhà của Trịnh Trấn Đông và Trấn Nam, nơi tôi từng làm đấy."
"Biết."
Hứa Nhất Chính không thèm nhìn đến ngôi nhà, chẳng bận tâm trông xem nó tròn méo hay vuông thế nào, đã ghét thì cái quái gì liên quan đến họ Trịnh cũng đều thật ngứa mắt.
"Ừ ha, năm năm qua anh theo dõi tôi thế mà."
Ánh mắt cô đượm buồn, trái tim đầy tổn thương không ngừng buốt nhói. Hắn chưa bao giờ thật sự trả lại cho cô tự do cả.
"Em có muốn đi dạo ở đâu không?"
Hắn lái sang chuyện khác vì chẳng có bất cứ lời biện minh nào cho hành động ngày trước cả. Âu Tuệ Nhi thở dài thườn thượt:"Anh mang Trấn Đông vào nhà giúp tôi đi, tôi muốn đi dạo vài vòng."
"Đi sớm về sớm, gần đây thôi đừng xa quá! Tôi có GPS theo dõi được em đấy."
Hứa Nhất Chính không an lòng nhưng cũng chẳng bắt ép Tuệ Nhi quá đáng, hắn vừa định dìu Trấn Đông vào nhà thì mới hay ra từ lúc nào anh đã lê lết được tới cửa. Ánh mắt Trịnh Trấn Đông cực kỳ sợ hãi mỗi lần đối diện Hứa Nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chiem-huu/1519718/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.