"Anh ấy bị mù sao?"
Âu Tuệ Nhi kinh ngạc, ánh mắt trợn to nhìn Mạc Duy, cô không nghĩ Trịnh Trấn Đông lại trở nên nghiêm trọng như thế. Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc miên man khó tả, vừa thấy thương anh, vừa giận anh tại sao lại chạy ẩu như thế, nhưng chung quy tất cả đều nằm ở lỗi do cô, chính vì cô biến mất không lời từ giã.
"Không, chỉ là do máu bầm đọng lại, cục máu ấy đang dần tan nhưng hiện tại thì nó quái ác chèn mất dây thần kinh thị giác của cậu ấy. Trịnh Trấn Đông sẽ khỏe lại nếu như được chăm sóc tốt và kỹ lưỡng"
Có thể nói Mạc Duy là bậc thầy diễn xuất, mỗi cử chỉ nét mặt chẳng hề biểu lộ một chút sơ sảy nào. Gõ gõ cây bút lên tấm bảng kiểm dò bệnh tình, vẻ mặt Mạc Duy xem ra suy tư, lo lắng lắm!
"Nhưng nếu không chăm sóc tốt... Cậu ấy có thể thật sự mù"
Âu Tuệ Nhi:"..."
Nghe những lời Mạc Duy căn dặn trước khi anh rời đi đổi ca trực, lòng Tuệ Nhi không sao giảm được cảm giác tội lỗi. Cô cứ đi đi lại lại bên cạnh giường Trịnh Trấn Đông, nếu bây giờ Âu Tuệ Nhi xin Hứa Nhất Chính ở lại chăm sóc cho anh liệu hắn có đồng ý?
Thôi thì cái gì cũng phải thử, cô ưỡn ngực, lấy hết dũng khí đi đến chiếc giường dành cho thân nhân cạnh bên. Hứa Nhất Chính mệt đừ người, hắn vừa ngã người xuống đã ngủ ngon ơ, cô từ từ chạm vào má hắn, ngón trỏ chọc nhẹ vào dăm ba lần, miết một đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chiem-huu/1519713/chuong-18-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.