Edit : Phương Thiên Vũ
“Thuốc độc”
Phạm Bảo Nhi tiếp tục hỏi,“Thuốc độc gì ?”
“Thuốc độc trên châm độc.”
“Châm độc ở đâu ra?”
Mọi người nhìn bộ dáng vừa hỏi liền trả lời này, rốt cục cũng hiểu hóa ra lúc Lam Tư thất thần thì sẽ hỏi gì đáp đó.
Trải qua hai người một hỏi một đáp, mọi người cuối cùng cũng hiểu tối hôm qua quả thật đã xảy ra chuyện, nhưng cũng không được xem là chuyệnlớn gì.
Kiều Bối Nhi suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Tư Minh Dạ, nhẹgiọng hỏi,“Dạ, anh có cảm thấy khảo nghiệm này thật sự chỉ là muốn thửthách chúng ta chứ không phải muốn mạng của chúng ta không ?” Nếu muốnmạng của bọn họ vốn không cần phiền phức như vậy, dùng sâu gây tê liệtlàm gì, cứ trực tiếp dùng độc trùng là được rồi. Hơn nữa vốn không cầnchuẩn bị tra tấn tinh thần làm gì, ngay cả phương trận lúc trước khôngphải cũng có đường để rút lui sao ?
Hơn nữa bây giờ bọn họ vốn không thể ra khỏi khách sạn này, không nói cái khác, chỉ cần đối phương không cung cấp thức ăn nước uống cho bọnhọ thì có thể khiến bọn họ chết đói rồi.
Tư Minh Dạ gật gật đầu, Kiều Bối Nhi cười nói,“Chẳng lẽ đối phươngcũng thật sự hy vọng có người có thể tìm được di chỉ của Minh Quốc sao?” Lại liếc mắt nhìn Lam Tư, Kiều Bối Nhi đột nhiên run run khóe miệng,hỏi “Dạ, tình hình của Lam Tư như vậy có khi nào không cẩn thận lấythuốc độc cho vào bữa sáng không?”
Nghe vậy động tác của mọi người lập tức cứng đờ, tất cả ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-sung/1256992/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.