Edit : Phương Thiên Vũ
Chờ Kiều Bối Nhi đem hộp y tế trả lại chỗ cũ, Tư Minh Dạ mới kéo côvào trong lòng, khẽ cười nói,“Là Lục Mạn Nhã, Vũ Văn Lạc cùng Kiều TịchNhan đều bị hạ dược.”
Kiều Bối Nhi nhìn anh một cái,“Anh sao biết rõ như vậy ?”
Tư Minh Dạ ở môi cô mổ xuống một cái, thản nhiên nói,“Chỉ là đúng lúc thấy mà thôi !”
Kiều Bối Nhi nhìn anh, trong mắt mang theo một tia hoài nghi,“Chỉ như vậy ?”
Tư Minh Dạ nhếch môi, chậm rãi nói,“Lục Mạn Nhã đã quên giúp bọn họkhóa cửa, anh có lòng tốt giúp việc cuối thôi !” Đương nhiên phải giúpbọn họ khóa cửa lại, nếu không Vũ Văn Lạc chạy đến tìm bé cưng làm saobây giờ ?
Kiều Bối Nhi run khóe miệng, cho nên hai người bị hạ dược bị khóa trong phòng bùng cháy cả một đêm a !
Trên bàn cơm chỉ có một mình Lục Mạn Nhã nhưng nhìn ra bà rất caohứng, dặn dò người làm không cần lên lầu quấy rầy, một mình chậm rãidùng bữa sáng, trong lòng nghĩ có phải dược hạ quá nặng hay không ?Tiếng rên rỉ kia đến khi trời sáng mới dừng lại, khẳng định làm TịchNhan mệt muốn chết rồi, lát nữa phải bảo phòng bếp hầm chút canh cho con bé bồi bổ.
Kiều Bối Nhi dựa vào tường nghe động tĩnh cách vách nhưng cái gì cũng không nghe được, cô vẫn còn chờ xem náo nhiệt nhưng hai người cách vách dường như mệt rồi.
Tư Minh Dạ nhìn cô bộ dáng như tên trộm đáng yêu, đi qua kéo cô vàotrong lòng, cắn cắn lỗ tai của cô, cười khẽ hỏi,“Không mệt sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-sung/1256973/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.