Edit : Phương Thiên Vũ
Tư Minh Dạ nói như không sao cả,“Cửa phòng đã quên khóa nhưng cửa phòng tắm đã khóa, em có thể yên tâm !”
Cô có thể yên tâm mới là lạ ! Kiều Bối Nhi trừng mắt anh một cái, thở hổn hển nhỏ giọng,“Anh dừng lại cho em !”
Tư Minh Dạ dứt khoát áp lên miệng cô, Kiều Bối Nhi chỉ có thể giươngmắt nhìn. Nghe tiếng bước chân đã tới cửa nên cô không dám có hành động. Tư Minh Dạ thấy cô như thế, khóe miệng nhịn không được giơ lên, lam mâu thâm thúy nhìn cô, đáy mắt lại mang theo một tia đau khổ không dễ pháthiện.
Kiều Bối Nhi ngẩn ra, tránh tay anh ra ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọngnói,“Xin lỗi…” Cô hẳn là vừa tỉnh lại nên trở về, không nên để cho anhchờ lâu như vậy, đợi đến tuyệt vọng.
Lúc tỉnh lại trong đầu lập tức nhớ lại tất cả nhưng Vũ Văn Lạc luôncanh chừng cô, nên cô đơn giản mà giả mất trí nhớ, sau đó sau một phenlo lắng thì quyết định theo Vũ Văn Lạc trở về. Vốn tưởng rằng ba, bốnngày anh sẽ không có chuyện gì, cũng không nghĩ…
“Xin lỗi…” Hóa ra anh yêu cô so với cô cảm giác được càng nhiều hơn.
“Hư…” Tư Minh Dạ dừng động tác lại, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đầynước của cô, dịu dàng nói,“Không phải lỗi của em !” Trong mắt cũng làmột mảnh lạnh như băng, người tổn thương cô anh nhất định sẽ không bỏqua !
Kiều Bối Nhi hít mũi, rầu rĩ nói,“Rõ ràng chính là lỗi của em… Em có thể sớm trở về một chút !”
Tư Minh Dạ nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-sung/1256968/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.