"Vậy là cô đã cho cậu ta số điện thoại?"
Trở lại quán, dù đã gần mười một giờ đêm nhưng mọi người vẫn tràn đầy khí thế. Đếm xong số chai rỗng trên bàn, Makima không khỏi tâm phục khẩu phục trước mấy con sâu rượu này. "Lúc nãy tôi còn nghĩ mọi người đã uống xong..."
Kusakabe phun tào. "Nghĩ nhiều rồi. Có Himeno ở đây thì chắc chắn sẽ không bao giờ hết sớm."
"Đều đang đợi hai người đây, ai mà biết được hai người đi một chuyến mà cũng gặp được quỷ." Arai rót một cốc bia cho Hayakawa Aki vừa ngồi xuống bên cạnh, người đang liên tục xoa cổ. "Làm sao đấy?"
Hayakawa Aki lẩm bẩm. "Hơi đau..."
Makima bình tĩnh nói. "Himeno- senpai, ngày mai chị còn phải đi làm."
Đi làm là kẻ thù truyền kiếp đối với người trưởng thành; điều này cũng đúng với cả công chức chính phủ có nhận thuế. Thợ săn kỳ cựu Himeno lập tức che đầu, hét lớn. "Đang uống rượu đừng nói mấy thứ này!"
"Sáng sớm ngày mai sẽ có một cuộc tuần tra, lúc sau còn phải đi..."
"Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!"
Makima thở dài, trở về chỗ ngồi của mình, và uống sạch ly rượu mà bên kia đưa qua. Cô lẳng lặng nhìn phần bọt còn sót lại đáy ly, một lúc sau lại nhìn sang Himeno đang dựa dựa vào người.
"Vậy rốt cuộc cô có cho nhóc đó số không?"
"...Tiền bối, cậu ấy là học sinh. Vẫn còn là một đứa · trẻ đó."
"Học sinh thì sao? Học sinh thì không thể xin số của cô hả?" Himeno đáp lại rất nhanh, quả thật trông không giống người vừa uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-phoi-ngan-tang-kich-ban/1000257/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.