Chương trước
Chương sau
Lâm Viễn nhìn người đang ngồi sau vô lăng, mắt trợn tròn. “Cậu sao lại…”
Người nọ cười lạnh. “Có lẽ bây giờ đám Hạ Vũ Thiên đang đuổi theo Tôn Lâm.”
Lâm Viễn thở dài. “Cậu làm vậy khác nào lấy oán trả ơn?”
Người nọ chựng lại, đáp, “Tôi sẽ không giết anh, chỉ muốn dụ tất cả chuyển sang hướng khác, một mình quyết đấu với Hạ Vũ Thiên.”
“Quyết đấu?” Lâm Viễn cười cứng ngắc. “Đừng dại chọc vào Hạ Vũ Thiên.”
“Im miệng!” lái xe quay đầu lại, vẻ ngoài so với một năm trước đã già dặn hơn nhiều.
Lâm Viễn hai tay chống cằm… Làm thế nào báo cho Hạ Vũ Thiên biết đây?
Bên này, Hạ Vũ Thiên đang cùng một nhóm người dồn chiếc xe màu đen đến bến tàu.
Mọi người bước xuống, chiếc xe kia vẫn nằm yên.
Hạ Vũ Thiên thoáng nhíu mày, vừa muốn lại gần thì chợt nghe tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía xa. Chớp mắt, mấy chiếc xe cảnh sát lao tới đỗ xịch trước mặt nhóm người Hạ Vũ Thiên. Một người cảnh sát xuống xe, nói với Hạ Vũ Thiên, “Hạ tổng, có người báo rằng bị xã hội đen vây hãm.”
Đồng thời, từ trên chiếc xe màu đen, Tôn Lâm nhàn nhã đi xuống. “Ngài cảnh sát… may mà ngài đã tới kịp, thật là hú hồn.”
Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày, từ từ hiểu ra, là điệu hổ ly sơn…
Phía cảnh sát vốn có giao thiệp với những người như Hạ Vũ Thiên, bọn họ đâu lạ gì anh, và cả Tôn Lâm. Ân oán của Tôn gia và Hạ gia ai mà không biết. Sau khi Tôn gia suy sụp, Hạ Vũ Thiên dần dần hoàn lương nên gần đây tình hình trị an khá yên ổn.
Nhóm cảnh sát vừa thấy Tôn Lâm xuất hiện, đoán chừng là trở về báo thù.
Viên cảnh sát đứng đầu có chút quan hệ với Hạ Vũ Thiên ra mặt hỏi, “Hạ tổng, ngài có quen những người này không?”
Hạ Vũ Thiên im lặng, thủ hạ của anh lắc đầu, A Thường trả lời, “Bọn tôi không biết.”
Tôn Lâm cười khẩy, “Ai chẳng biết anh là trợ thủ đắc lực của Hạ tiên sinh?”
A Thường nhướn mày. “Đã tách ra rồi, tôi tìm cậu ta để đòi nợ.”
Hạ Vũ Thiên trong lòng tự biết rõ, bảo bên cảnh sát, “Ngài cảnh sát, có khi bọn họ đang truy tôi đấy chứ, tôi có thể đi được chưa? Tôi còn chuyện quan trọng phải làm.”
Viên cảnh sát gật đầu. “Bảo trọng.”
Hạ Vũ Thiên lên xe, A Thường nhìn Tôn Lâm. “Tôn tiên sinh, ngài hiểu lầm rồi, người chúng tôi muốn đối phó là Hạ Vũ Thiên, sao ngài lại xuất hiện ở đây?”
Tôn Lâm hơi cau mày cười cười hỏi bên cảnh sát, “Ngài cảnh sát, tôi đi được rồi chứ?”
Lại gật gật. “Ừm, bảo trọng.”
Tôn Lâm đi khuất, người cảnh sát liền hỏi A Thường, “Anh Thường, có chuyện gì vậy?”
A Thường phái người theo dõi Tôn Lâm, đáp, “Thằng nhóc Tôn Lâm kia xem ra trở về muốn khuấy động mặt nước, bọn tôi sẽ gắng dập tắt ý định đó.”
“Hừm.” viên cảnh sát gật gù. “Đừng có làm chuyện phạm pháp là được, chỗ nào bỏ qua được thì bỏ qua cho người ta đi thôi.”
A Thường cười khổ. “Ông chủ của chúng tôi hiện giờ giờ giấc đi làm có khác gì công chức bình thường, còn chưa đủ an phận ư?”
Viên cảnh sát cười cười. A Thường mang người đi khỏi đó.
Hạ Vũ Thiên lái xe, một tay bấm số của Lâm Viễn.
Trong xe, di động của Lâm Viễn vang lên, vừa lấy ra thì thấy người gọi tới là Hạ Vũ Thiên.
Lái xe chìa tay. “Đưa tôi.”
Lâm Viễn không phản kháng, đưa di động cho cậu ta.
Người nọ nhận điện. “A lô.”
“…” vừa nghe giọng nói kia, Hạ Vũ Thiên ngây ngẩn hồi lâu cuối cùng mới lên tiếng, “Triệu Nhân?”
“Ha ha ha.” người nọ cười vang. “Lợi hại thật, Hạ Vũ Thiên, phận tép riu như tôi mà có thể khiến anh nhọc công nhớ kỹ như vậy sao?!”
“Cậu muốn gì?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Muốn anh chết.” Triệu Nhân nói thẳng.
“Lâm Viễn đang ở đâu?”
“Trong xe của tôi.” Triệu Nhân đáp. “Làm theo lời tôi, không thì đời này anh đừng mơ gặp lại anh ta.”
“Được, để tôi nghe giọng cậu ấy.” Hạ Vũ Thiên yêu cầu.
Triệu Nhân không chút do dự đưa di động ra đằng sau cho Lâm Viễn. Lúc này, bọn họ đã chạy ra đường ngoại thành, bốn phía tối om, Lâm Viễn không biết mình đang ở đâu.
Lâm Viễn cầm di động. “A lô.”
“Vẫn ổn chứ?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Ờ.” Lâm Viễn gật đầu. “Mao Mao đâu?”
“Đang ở cạnh tôi, nó chạy tới báo cho tôi nhưng tôi lại bị Tôn Lâm dụ đi.”
“Ừ, anh cẩn thận một chút.” Lâm Viễn nói.
“Biết rồi, đưa di động cho Triệu Nhân đi.” Hạ Vũ Thiên nói, đồng thời nối máy tới A Thường…
“Triệu Nhân, cậu muốn tôi phải làm gì?”

“Triệu Nhân?” Lý Cố nghe điện thoại của A Thường, mày hơi nhíu lại. “Tôn Lâm cùng thằng ranh đó bắt tay?”
Tống Hy sốt ruột hỏi, “Lâm Viễn đang ở đâu?”
“Chưa rõ.” A Thường cúp máy. Vừa lúc người anh phái đi điều tra đã gọi đến.
Hạ Vũ Thiên tiếp tục thương lượng với Triệu Nhân, “Nói, muốn tôi làm gì? Tiền hay mạng?”
“Tôi có hứng thú với mạng của anh hơn.” Triệu Nhân trả lời. “Sáng mai, mình anh tới bến tàu Thành Đông.”
“Đến đó làm gì?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
“Tới lúc ấy sẽ tiết lộ cho anh.” Triệu Nhân cúp máy, quẳng di động lại cho Lâm Viễn.
Lâm Viễn cầm lấy, khẽ thở dài, anh bận bịu cả ngày, cơm trưa chẳng kịp ăn, biết vậy đã ra ngoài đi ăn với Hạ Vũ Thiên rồi về thì giờ bụng đâu có lép kẹp như này. Thấy Triệu Nhân không có ý dừng xe, Lâm Viễn vừa mệt vừa đói, liền cuộn tròn thiếp đi trên ghế sau.
Chẳng biết đã ngủ được bao lâu, Lâm Viễn có cảm giác mình được đưa đến một nơi êm ái thoải mái. Chậm rãi mở mắt, anh đã nằm trên một cái giường được trải sẵn ga, còn Triệu Nhân đang ngồi bên hút thuốc.
Lâm Viễn tròn xoe mắt nhìn cậu ta.
Triệu Nhân nói, “Ngủ đi, đừng có soi nữa.”
Lâm Viễn hỏi, “Có gì ăn không?”
Triệu Nhân ngẩn người, thoáng giật mình xoay sang.
“Tôi đói.” Lâm Viễn nói. “Buổi trưa chưa kịp ăn, hôm nay bệnh viện rất bận.”
Triệu Nhân chau mày, đi đến tủ lạnh tìm kiếm. Lâm Viễn lúc bấy giờ mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng đơn sơ, bốn vách tường trống trơn, chỉ có một cái giường, một cái bàn vuông, trên bàn có cái bếp điện, cạnh đó là tủ lạnh, trên tủ lạnh là một cái lò vi ba, cùng vài tờ báo và tạp chí.
“Mì ăn liền được không?” Triệu Nhân hỏi.
“Được!” Lâm Viễn tỉnh cả người, đứng dậy, chạy tới, trong tủ lạnh còn có trứng và jăm-bông, anh mừng rỡ bật bếp lên nấu mì.
“Có ăn cùng không?” anh hỏi.
Triệu Nhân hút thuốc, không đáp.
“Đây là đâu thế? Sao cậu lại ở đây?”
Triệu Nhân nhún vai. “Thuê tạm, trước hình như đã có người ở, mấy thứ này chắc của họ.”
“A?” Lâm Viễn vừa đập trứng vừa dỏng tai lên nghe. “Chà… vẫn chưa ung.”
Nước sôi, Lâm Viễn thả vào đó hai gói, đoạn hỏi Triệu Nhân, “Cậu có ăn không?”
Triệu Nhân lặng lẽ lắc đầu.
Lâm Viễn thả thêm một quả trứng và một miếng jăm-bông vào, đũa có một đôi nhưng không có bát. Lâm Viễn tắt bếp, ăn luôn trong nồi.
Bỗng nhiên có tiếng chìa khoá mở cửa.
Lâm Viễn húp mì sì sụp. Triệu Nhân có vẻ căng thẳng nhìn về phía cửa.
Cửa bị mở ra tức khắc… người đi vào là Tôn Lâm.
Triệu Nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tôn Lâm đảo mắt thấy Lâm Viễn đang ăn mì, Triệu Nhân ngồi hút thuốc.
Lâm Viễn gặp Tôn Lâm, anh lại cúi đầu ăn không nói gì. Nhanh nhanh ăn mấy miếng, kẻo lát cậu ta ôm hận trút lên người anh trả thù cho ông nội, đoàng cho anh một phát.
Tôn Lâm đóng cửa, đi tới, đặt cái túi trước mặt Lâm Viễn. “Đừng ăn mì nữa, tôi có mua đồ ăn cho anh.”
Lâm Viễn kinh ngạc, lại gần nhìn nhìn, có một đĩa cơm rang, thịt nướng với vài món nữa: bò sốt tiêu, trứng bác cà chua, thịt xào, tràng heo nấu cay, một bát canh gà.
Lâm Viễn nhướn mắt liếc Tôn Lâm.
Triệu Nhân ngồi một bên, kéo rèm che ở cửa sổ lên, nhìn đăm đăm vào màn đêm ở ngoài, mặc Tôn Lâm nói chuyện với Lâm Viễn.
Lâm Viễn vốn thực dụng, chén ngay cơm rang, húp canh, không quên ăn cả mì.
Tôn Lâm hình như chưa ăn, bèn cùng ăn với Lâm Viễn.
Lâm Viễn ngoan ngoãn lẳng lặng nạp năng lượng, đợi Tôn Lâm no bụng thì chỉnh mình. Khi Tôn Lâm gắp đồ ăn cho anh, Lâm Viễn cảm thấy hơi lạ, ngẩng đầu, Tôn Lâm đang hai tay chống cằm mỉm cười nhìn anh.
“Khụ khụ…” Lâm Viễn sặc canh, ho khan, anh đưa tay xoa ngực – nghẹn chết mất!
Tôn Lâm lắc đầu. “Đừng vội.”
Lâm Viễn nghe khẩu khí của Tôn Lâm hình như thứ cậu ta muốn không phải là mạng của anh, anh nhìn cậu ta với vẻ hoài nghi.
Tôn Lâm quan sát Lâm Viễn, hỏi, “Một năm qua anh sống ra sao?”
“Vẫn thế.” Lâm Viễn không dám nói “sướng dã man!”, chỉ sợ Tôn Lâm nghe rồi nổi đoá.
“Nghe nói anh chưa chết tôi thực sự giật mình.” Tôn Lâm cười cười. “Sao lại về với Hạ Vũ Thiên?”
Lâm Viễn gặm xiên thịt nướng đáp, “Không phải… là bị phát hiện.”
Tôn Lâm như hiểu ra, gật gù. “Ra là vậy.”
Lâm Viễn ăn no, buông đũa xuống đưa mắt nhìn Tôn Lâm.
Tôn Lâm đánh giá anh một lúc. “Anh chưa chết thì quá hay, tôi cứ tưởng anh đã thiệt mạng trong vụ nổ đó mà tiếc thương một thời gian dài.”
Lâm Viễn thầm nghĩ – không phải chứ? Tình cảm như thế à? Anh cũng chẳng quan tâm xem lời Tôn Lâm nói là thật hay giả, nhắc mới nhớ, Lâm Viễn thấy kỳ quái. Bản thân đâu để ý đến chuyện người khác lừa mình, nhưng với Hạ Vũ Thiên…
Thấy Lâm Viễn tỏ ra bất an, Tôn Lâm bỗng hỏi, “Anh có tính đến chuyện hoàn toàn thoát khỏi Hạ Vũ Thiên không?”
Lâm Viễn nhìn thẳng vào Tôn Lâm. “Bằng cách nào?”
Tôn Lâm mỉm cười, nhưng đối với Lâm Viễn, nụ cười này âm trầm khó tả. Đôi môi Tôn Lâm mấp máy, từ tốn tuôn ra mấy chữ, “Hạ Vũ Thiên chết rồi, chẳng phải anh sẽ được giải thoát hay sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.