Mặt trời nấp sau rặng núi, màu trời dần chuyển sang gam trầm, gió biển trở mạnh, tưởng chừng như mưa sắp sửa trút.
Tống Hy khăng khăng đòi cõng Lâm Viễn trên lưng, rời đài ngắm cảnh trở về.
Ghé vào lưng Tống Hy, Lâm Viễn hơi mất tự nhiên, một tay chống cằm nghĩ, Tống Hy gầy hơn Hạ Vũ Thiên một chút, ngẫm lại tính cách của người này thật sự khiến người ta phải lo lắng.
“Này, anh không cần phải cõng đâu, tôi có thể nhảy về, anh không thấy nặng sao?”
“Cậu không nặng.” Tống Hy cười.
Lâm Viễn bất chợt hỏi, “Tống Hy, anh có còn nơi nào khác để đi không?”
“Hả?” Tống Hy nhìn Lâm Viễn khó hiểu. “Gì cơ?”
“A, không phải thế, ý tôi là anh có tiền không? Có đủ để tìm một căn nhà ở nơi nào đó hay ra nước ngoài rồi kiếm sống?” Lâm Viễn hỏi.
“Đủ chứ.” Tống Hy chợt ngộ ra liền trả lời. “Sao? Muốn bỏ trốn theo tôi? Khỏi cần làm gì cả, tôi có thể nuôi cậu cả đời.”
“Thôi.” Lâm Viễn khoát tay. “Anh đi trước đi.”
“Tôi?” Tống Hy thoáng giật mình quay đầu lại đối mặt với Lâm Viễn.
“Ừ.” Lâm Viễn gật đầu. “Tội gì phải ngồi bó gối ở nơi thị phi này… Chuyện Tiêu Linh dù sao anh ít nhiều cũng đã thông suốt, anh nên lánh đến nơi khác một khoảng thời gian.”
“Cậu lo cho tôi?” Tống Hy cười cười. “Yên tâm, Hạ Vũ Thiên sẽ không làm gì tôi, tôi cũng có thể ứng phó với cha nuôi, đừng coi thường khả năng của tôi.”
“Biết anh lợi hại rồi.” Lâm Viễn nhướn mày. “Trông anh đối phó với đám sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-danh-hinh-bong-ac-ma-chan-dung-ac-ma/1402174/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.