Chương trước
Chương sau
Lâm Viễn lếch tha lếch thếch lê thân đến cửa khách sạn, tới nơi bèn ngửa lên – Hạ Vũ Thiên này sao thích mấy chỗ nhìn gãy cổ không thấy nóc vầy? Quả nhiên nhân phẩm có vấn đề. Lâm Viễn vừa bước vào đại sảnh liền được một người tiếp đón, “Xin chào quý khách, khách sạn hiện đã hết chỗ, xin hỏi ngài có đặt trước không?”
Lâm Viễn gãi gãi đầu đáp, “Ừm, tôi đến tham dự buổi tiệc từ thiện tối nay.”
“A!” nhân viên phục vụ vội niềm nở. “Buổi tiệc được tổ chức ở đại sảnh xoay tròn trên tầng cao nhất, ngài có mang theo thiệp mời chứ?”
“Thiệp mời?” Lâm Viễn lắc đầu. Không có thiệp mời là khỏi phải đến hả? Thôi về vậy, Hạ Vũ Thiên có lên cơn thì cứ nói bị phục vụ đuổi đi… Dù sao phục vụ cũng không phải nhân viên của Hạ Vũ Thiên, mà cái nơi này không phải của anh ta đấy chứ? Nhắc tới xã hội đen là nhắc tới sòng bạc, nhà thổ, còn khách sạn nghe có vẻ hơi vô lý.
Nghĩ vậy, Lâm Viễn tính quay đi thì người kia lại hỏi, “Xin hỏi họ của ngài là gì, ngài có đi cùng ai không?”
Lâm Viễn rầu rĩ nói, “Tôi họ Lâm, Hạ Vũ Thiên kêu tôi tới.”
“Ồ, ra là bạn của ông chủ.” anh ta ngay tức khắc cung kính đưa Lâm Viễn ra tận thang máy. “Ngài Hạ đã dặn chúng tôi chờ một vị họ Lâm đến rồi dẫn thẳng ngài lên tầng thượng. Thật thất lễ rồi.”
Lâm Viễn trông bộ dáng khúm núm của anh ta bỗng cảm thấy khó hiểu. “Ừm… không sao, mà Hạ Vũ Thiên là chủ nơi này?”
“Vâng, là của ngài Hạ.” người phục vụ trả lời. “Tiệc từ thiện hôm nay sẽ rao bán một số di vật của Hạ lão gia sinh thời, số tiền thu được sẽ chuyển vào quỹ khuyến học do Hạ lão gia khi còn sống lập nên.”
Lâm Viễn nghe thấy liền le lưỡi. Ai da da, Hạ Vũ Thiên lưu manh kia không những mở khách sạn còn lập hội từ thiện… Hứ! Sói đội lốt cừu chứ gì!
Ít phút sau, thang máy lên đến tầng cao nhất, người phục vụ mời Lâm Viễn ra, chỉ về một cái cửa to tướng hoành tráng phía trước. “Đằng sau là đại sảnh, ngài đẩy cửa vào là thấy, chúc ngài vui vẻ.” nói xong ấn thang máy đi xuống.
Người phục vụ để lại Lâm Viễn đứng như trời trồng trên tấm thảm đỏ rộng lớn. Anh nhìn nhìn thang máy đã đóng cửa phía sau, lại nhìn nhìn cánh cửa vàng chói hoa lệ trước mắt. Đằng sau cánh cửa kia có tiếng nhạc phát ra, trong không khí phảng phất mùi nước hoa. Lâm Viễn ngước lên, chùm đèn pha lê trên trần nhà chiếu sáng cả dãy hàng lang, ngắm nghía hoa văn trên pha lê lấp lánh, lòng anh đầy mâu thuẫn, làm cách nào để không phải vào đây?
“Lâm Viễn?” đúng lúc ấy, có một người đi đến từ đầu hành lang, Âu phục xanh thẫm, điệu bộ khó ưa. Lâm Viễn nhướn mày. “Hạ Vũ Khải?”
“Gọi Vũ Khải là được rồi, sao khách sáo thế? Đều là người một nhà cả mà.” Hạ Vũ Khải phì cười nói. “Tới một mình à? Vào đi, anh hai vừa nhắc đến anh đó.”
Lâm Viễn ủ ê rũ mắt xuống – số anh sao đen thế này?
Hạ Vũ Khải đẩy cái cửa lớn lấp lánh ánh vàng ra, Lâm Viễn có cảm giác làn gió xa hoa đang ùa vào mặt mình, mùi nước hoa nồng nặc, anh nhịn không được hắt xì hai cái. Hạ Vũ Khải cười cợt quan sát anh.
Lâm Viễn day day cái mũi, đảo mắt khắp đại sảnh một lượt. Toàn là nam thanh nữ tú già trẻ lớn bé chói mắt, đồ quý giá lướt tới lướt lui. Kia mấy chiếc bàn mạ vàng tinh xảo nằm rải rác xung quanh, trên đặt những cái tủ pha lê bên trong là vài vật phẩm tinh mỹ. Lâm Viễn hoang mang Hạ lão gia kia không phải chỉ là một lão già thôi à? Sao lại cất giữ lắm châu báu ngọc ngà vậy ta? Hay ổng nghiện trang sức? Thích cross-dressing?
Miên man với những suy nghĩ bất thường trong đầu, Lâm Viễn với tay lấy một ly người bồi bàn ở bên cạnh đưa qua, uống một ngụm, khụ, anh cứ tưởng thứ chất lỏng vàng óng này là nước chanh, hoá ra là Champagne.
“Có nước chanh hay nước dưa hấu, nước dừa, nước táo,… đại loại không phải đồ uống có cồn không?” Lâm Viễn hỏi người phục vụ.
Người phục vụ ngỡ ngàng một lát rồi đáp, “A, có, để tôi đi đổi cho ngài.”
“Có Coca thì quá tốt.” Lâm Viễn cười tủm tỉm.
Anh thích Coca, nó khiến anh thấy vui vẻ, cũng không biết vì sao! Đại để tối thứ Năm, thứ Sáu nào anh cũng tay cầm coca, miệng nhai khoai tây chiên ngồi xem giải ngoại hạng Anh. Tất nhiên, ôm quả dưa hay nhắm chân gà cay với bia cũng thi thú, mặc khi ấy trời tối mịt, buồn ngủ díp mắt ra cũng ăn đứt cái nơi hoa lệ kiểu cách mà thối hoắc, à không, thơm ngất ngây cùng thứ Champagne vừa cay vừa đắng này.
“Có ạ.” phục vụ đanh định bưng cái ly Champagne đi thì bị giữ lại. Một bàn tay vươn đến từ đằng sau Lâm Viễn, cùng lúc có bóng đen đổ lên người anh, anh chợt thấy như có cơn gió lạnh len qua sống lưng.
Mí mắt nhấp nháy, Lâm Viễn quay lại, quả nhiên là Hạ Vũ Thiên đang sa sầm mặt mày đứng cạnh hệt như anh thiếu nợ anh ta vậy.
Đưa ly Champagne nhét vào tay Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nói đúng một chữ, “Cầm.”
Lâm Viễn bất đắc dĩ đành cầm lấy cái ly, bực dọc nhìn cậu phục vụ kia.
Phục vụ bị Hạ Vũ Thiên doạ cho một mẻ, vội vội vàng vàng chạy khỏi đó.
Lâm Viễn ngẩng đầu, Hạ Vũ Thiên đang trầm mặc nhìn anh. Hồi lâu sau, Lâm Viễn trấn tĩnh nói, “Có thể uống bia được không? Màu giống nhau mà!”
Mắt Hạ Vũ Thiên loé lên, Lâm Viễn ngoan ngoãn đưa lên miệng uống một hớp, tửu lượng anh không cao, sau mà say khướt thì chính kẻ kia sẽ lãnh đủ! Nghĩ xong, uống tiếp hai ngụm nữa, thầm than vãn – rượu đắt tiền với đồ ăn đắt tiền đều giống nhau, trông thì đẹp mà vào miệng rồi lại muốn phun ra!
Người đến chào hỏi Hạ Vũ Thiên không dứt, Lâm Viễn thấy mình đứng bên chẳng khác nào con chó cảnh. Người nào đi ngang qua đi qua chào Hạ Vũ Thiên xong cũng đánh mắt sang phía anh một cái như muốn hỏi – Ố, anh Hạ, đây là chó à? Giống gì thế?
Bị săm soi đến phát cáu, Lâm Viễn muốn trốn đi nhưng ý đồ chưa kịp thực hiện đã bị Hạ Vũ Thiên túm cổ áo kéo về. “Không yên được một lúc hả?”
Lâm Viễn ngoáy ngoáy tai, thấy Hạ Vũ Thiên trừng mắt liền thu tay về, nhìn trái nhìn phải, đoạn hỏi, “Phải đứng đến khi nào?”
“Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu.”
“Hơ.” Lâm Viễn tiu nghỉu, xoay người bước bước.
“Đứng lại.” Hạ Vũ Thiên nhìn anh. “Đi đâu đấy?”
Lâm Viễn ra vẻ ta đây đáp lại. “Đi WC, không cho đi tôi giải quyết luôn ở đây nhá!”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày. “Đi đi.”
Lâm Viễn cong môi. Thoát khỏi đám người, qua cửa lớn, tới hành lang vắng tanh, anh mới nhẹ nhàng thở ra. Liếc đông liếc tây, thấy cuối hành lang có chữ “toilet” liền hai tay xỏ túi quần, đủng đà đủnh đỉnh đi vào.
Rửa mặt. Lâm Viễn nghĩ cũng nên tiện thể đi “giải quyết vấn đề” luôn nhỉ? Rõ ràng chỉ có mình mình, về chậm chừng nào hay chừng ấy, đỡ phải chuốc khổ vào thân.
Mở cửa ra, Lâm Viễn bước vào một gian chuyên biệt, vừa đóng cửa lại đã nghe bên ngoài “cạch” một tiếng.
Theo sau là tiếng hai người cãi nhau.
“Cậu điên rồi?!” một người đóng cửa, hạ giọng nói, “Đây là địa bàn của Hạ Vũ Thiên, không muốn sống nữa sao?”
Vừa nghe ba chữ “Hạ Vũ Thiên”, lỗ tai Lâm Viễn bất giác dựng lên. Thú vị đây, có chuyện để hóng rồi chăng?
“Thì sao?” người còn lại cắn răng nói. “Cùng lắm thì chết chung!”
Lâm Viễn há hốc mồm – chết chung? Say hả?
“Bình tĩnh lại đi! Sao cậu mang súng vào được?” có tiếng quần áo cọ vào nhau, chắc đang giằng co khẩu súng…
Lâm Viễn chau mày… súng?
“Không việc gì đến anh!” thanh âm lạnh lùng đáp lại. “Hôm nay tôi sẽ cho Hạ Vũ Thiên nợ máu phải trả bằng máu!”
“Đừng ngốc thế, bên anh ta nhiều người như vậy, chưa đến gần cậu đã bị bắn thủng rồi!”
“Khi diễn thuyết mở màn buổi từ thiện chỉ có mình anh ta lên trên bục, tôi không tin anh ta sẽ mang ai lên cùng!”
“Giấu khẩu súng đi đã, nhỡ có người…”
Hai người nói đến đây liền nhất loạt im lặng.
Lâm Viễn cả kinh, theo bản năng lùi dần ra sau, linh tính mách bảo – không phải chứ? Nếu bọn họ biết có người nghe lén thì anh một viên kẹo đồng là đủ thẳng cẳng rồi. Hạ Vũ Thiên kia, hại chết ông rồi!
Y như rằng có tiếng bước chân tiến lại gần. “Rầm!” một phát, cánh cửa gian đối diện bị mở ra, rồi đến cửa bên cạnh… Trái tim treo ngược cành cây, Lâm Viễn nghĩ bụng, cửa này mà mở thì anh sẽ đá một cước rồi chạy thiệt lẹ.
Nhưng trước khi người kia mở cửa phòng anh đang đứng thì đột nhiên có tiếng cửa toilet bị đẩy ra. Ai đó đi đến, hình như là hai người, vừa nói vừa cười, có vẻ đang thảo luận chuyện chốc nữa chụp ảnh trong bữa tiệc.
Người mới vào xem chừng nhận ra bên trong có hai người, cũng cảm thấy bọn họ hơi kỳ quái liền dừng nói nhìn thoáng qua.
“Đã bảo uống ít thôi mà.” một trong hai người ban nãy lấp lửng một câu rồi đỡ cái người hận Hạ Vũ Thiên thấu xương kia đi ra ngoài.
Lâm Viễn xác định bọn họ không còn ở đây liền ngồi phịch lên bồn cầu, thở dài… Hú hồn!
Anh thoáng suy tư, người nọ thật sự muốn giết Hạ Vũ Thiên, tuy rằng Hạ Vũ Thiên chết là đáng đời, cũng là trừ hại cho dân. Lâm Viễn xoa cằm, mở cửa ra đã không thấy ai, hai người vừa mới vào chắc đang ở trong gian nào đó rồi.
Rời khỏi gian phòng, đẩy cánh cửa toilet ra, liếc chung quanh, trên hành lang không một bóng người, anh ba chân bốn cẳng chạy về.
Lòng nặng trĩu đi vào đại sảnh, thấy Hạ Vũ Thiên đang tán dóc với người ta. Ngó xung quanh… anh không biết bộ dáng hai người kia ra sao, chỉ nhớ giọng, có nên nói cho Hạ Vũ Thiên biết không?
“Sao lề mề thế?”
Lâm Viễn đang mải suy nghĩ, chợt nghe bên tai có giọng nói vang lên, thanh âm lạnh băng quen thuộc, vừa ngước lên đã thấy khuôn mặt như bị táo bón của Hạ Vũ Thiên. Ngán ngẩm. Thôi làm thịt anh ta cũng hay, vì hoà bình của thế giới.
“Nghĩ gì đó?” Hạ Vũ Thiên ngờ vực nhìn Lâm Viễn.
“A…” Lâm Viễn xoa xoa tai hỏi, “Anh… lát nữa sẽ lên diễn thuyết à?”
Hạ Vũ Thiên nhướn mày. “Thì sao?”
“Ông chủ Hạ!”
Lâm Viễn chưa kịp mở miệng thì đã bị tiếng gọi phía sau cắt ngang, một ông trung niên hói đầu lùn tịt đang dẫn hai cậu thanh niên đi đến.
Hạ Vũ Thiên quay đầu gật chào, “Vương bá phụ.”
“Ha ha.” người được gọi là Vương bá phụ kia vừa cười vừa bắt tay Hạ Vũ Thiên nói mấy lời xã giao.
Lâm Viễn đứng một bên, chút nữa làm cách nào để Hạ Vũ Thiên đừng lên diễn thuyết? Anh ta có chết cũng không sao, nhưng anh sẽ gặp nguy, Hạ gia trừ anh ta ra còn cả đống biến thái khác!
“Lại đây, Triệu Nhân, Triệu Nghị, vị này là Hạ Vũ Thiên, hai đứa nên kêu một tiếng anh Hạ.” người đàn ông đẩy hai người trẻ tuổi về phía trước.
Hạ Vũ Thiên thoáng lướt nhìn bọn họ đưa ánh mắt dò hỏi vị Vương bá phụ kia.
Vương bá phụ cười nói, “Triệu Nhân là con của ông Triệu, Triệu Nghị là cháu ông ấy.”
Hạ Vũ Thiên hiểu ra gật đầu cười với hai người đó. Triệu Nghị cũng cười chào, “Ông chủ Hạ.”
Người kêu Triệu Nhân chỉ nói một câu, “Không dám trèo cao.”
Lâm Viễn cau mày, sắc mặt trắng bệch… chính là giọng hai người kia! Người có súng chính là Triệu Nhân!
Lúc này, trên bục truyền đến tiếng thông báo của người dẫn chương trình, “Xin kính mời chủ nhân của bữa tiệc từ thiện lần này, ngài Hạ Vũ Thiên lên phát biểu.”
Đám người lập tức vỗ tay. Triệu Nhân đi ra xa, Triệu Nghị vội đuổi theo.
Lâm Viễn sợ hãi, thấy Hạ Vũ Thiên đưa cho mình cái ly liền bảo, “Anh… đừng đi có được không?”
Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên ấn cái ly vào trong tay anh, tiến sát lại cười cười, để lại câu nói “Cậu nên hôn tôi mới đúng.” rồi đi thẳng.
Không ít người bị động tác của Hạ Vũ Thiên thu hút, cũng chú ý đến đối tượng được anh đối xử thân mật vô cùng là Lâm Viễn. Trong khi Lâm Viễn đầu đổ mồ hôi lạnh. Từ xa nhìn thấy Triệu Nhân đang đút tay vào túi quần… Sắp chết người đó, làm thế nào đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.