Nửa đêm, Lâm Viễn bị tiếng khóc lóc i ỉ đánh thức, hồi tưởng lại mới nhớ ra là mình đã theo Lý Cố trở về, hiện đang ngủ trong phòng khách nhà anh ta, chỉ là sao lại có tiếng khóc?
Để đảm bảo an toàn cho bản thân, muốn xác định chắc chắn trong phòng không có ma với chả quỷ, Lâm Viễn quyết định bò dậy. Ánh sáng le lói phát ra từ khe cửa, đẩy nhẹ, đèn phòng khách vẫn sáng. Phòng khách dạng mở, rộng rãi, sạch sẽ, sáng sủa, trước cửa kính sát đất là sô pha màu trắng quây quanh bàn trà thuỷ tinh, bên cạnh bàn có một người đang ngồi… Dáng vẻ này, hình như là Lý Cố.
Thấy vai người nọ run run, Lâm Viễn đoán chừng anh ta đang khóc, trong lòng thoáng giật mình, đàn ông đàn ang gì đêm hôm ngồi khóc tu tu? Tiến lại gần vài bước, Lâm Viễn nhìn xung quanh Lý Cố toàn vỏ chai rượu, còn chất đống trên bàn, di động lăn lông lốc trên sàn nhà, còn cả mấy hộp khăn giấy ở sô pha, khăn giấy vo tròn vứt trắng đất. Lý Cố ngồi xếp bằng trên nền nhà, vừa ừng ực rượu vừa dùng khăn giấy xì xoẹt nước mắt nước mũi…
Lâm Viễn hơi nhíu mày, đừng nói là bị thần kinh dắt về nhà à nha?
Anh quan sát một hồi, Lý Cố không những khóc lóc, say khướt, miệng còn lầm bầm gì đó. Vểnh tai hóng, có tiếng mắng mỏ. “Mẹ nó… đồ vô lương tâm, đáng chết nghìn lần, sớm muộn cũng có ngày ông thi*n bọn mày, đôi gian phu dâm phu… dám để ông bị cắm sừng, ông phải làm thịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-chi-danh-hinh-bong-ac-ma-chan-dung-ac-ma/1402135/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.