Chương trước
Chương sau
Không sai biệt lắm, vào lúc đêm khuya mười hai giờ, lầu 7 bệnh viện Nhân Ái, có một nữ ý tá dáng dấp tương đối cao, đẩy một xe thuốc đi tới phòng 706, hai người đàn ông ngồi ở hành lang chỉ ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, sau đó lại tiếp tục hào hứng nói chuyện phiếm, nữ y tá đẩy cửa đi vào phòng 706, cũng không có bật đèn, cô ta đứng đó nhìn bệnh nhân đang chụp bình dưỡng khí nằm trên giường bệnh kia, xem ra hô hấp của hắn vẫn rất ổn định.

Nữ y tá cầm ống tiêm lên, sau đó đâm vào ống dẫn, đẩy toàn bộ chất lỏng bên trong vào chỗ truyền dịch, làm xong tất cả mọi thứ, cô ta thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh 706. 

Cô y tá bước vào thang máy, bấm vào số 8, rất nhanh, cô ta tiếp tục đẩy xe thuốc đi tới trước cửa phòng bệnh 829, cô ta nhìn người đàn ông đang ngồi nghe điện thoại trên ghế dài một cái, anh ta gật đầu, phất tay một cái cho cô ta vào, cô ta liền mở cửa phòng bệnh 829 ra, đi thẳng vào. 

Bước vào phòng bệnh, cô ta cố ý bật đèn lên, khi thấy người nằm trên giường bệnh kia đang che mặt, nhắm mắt lại ngủ rất say, thoạt nhìn không tệ, rất giống Tạ Hải Nhạc. Cô ta nhẹ nhàng đi tới trước giường bệnh, dừng lại một lúc, sau đó cô nhẹ nhàng gỡ khăn trùm đầu ra, khuôn mặt dần dần lộ ra, nhìn thấy vết sạo kia, cô ta cười lạnh một tiếng. 

Tiếng cười lạnh của cô ta khiến cho người đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra, khi đôi mắt sương mù kia nhìn thẳng vào cặp mắt thâm độc của Trì Hải Hoan, cô không khỏi há hốc miệng, nhưng cô nhanh chóng dùng sức bụm miệng lại. 

“Thật ngại, làm mày tỉnh rồi!” Trì Hải Hoan xin lỗi tựa như nói.

Xem ra, mày khôi phục rất tốt, một chút cũng không có dáng vẻ của một bệnh nhân bị trọng thương! Trì Hải Hoan ở trong lòng kinh ngạc nghĩ tới.

Hải Nhạc nhìn nữ y tá trước mắt. mặc dù là dùng khẩu trang che mặt lại, nhưng là giọng nói kia! Giọng nói kia, cô dù thế nào cũng không nghe lầm!

Hải Nhạc không khỏi hoảng sợ, cô thật sự không có nghĩ đến Trì Hải Hoan lại dám xâm nhập vào phòng bệnh. 

Trì Hải Hoan lại cầm ống tiêm lên, quơ quơ ở trước mặt Hải Nhạc.

“Tao quyết định sẽ đưa mày rời đi, dù sao mày cũng không muốn quay về làm Tạ Hải Nhạc nữa, năm năm trước mày đáng lẽ phải chết rồi, mày không nên tồn tại ở trên đời này nữa!” Trì Hải Hoan ôn tồn nói.

Hải Nhạc từ từ tỉnh táo lại, cô lạnh lùng nhìn Trì Hải Hoan.

“Cô muốn đến giết tôi? Muốn thừa dịp tôi ngủ say mà đem chất độc đó tiêm vào ống truyền dịch, để cho tôi yên tĩnh mà chết đi, nhưng lại không có cách nào hoài nghi đến cô sao?” Hải Nhạc nói.

Đến phiên Trì Hải Hoan thất kinh: “Mày… Mày nói được sao? Mày không phải là bị câm rồi à?”

Hải Nhạc lạnh lùng nói: "Đúng là tôi từng bị câm, nhưng phải cảm tạ cô đã đưa hai sát thủ đến bắt cóc tôi, muốn đưa tôi vào chỗ chết! Trời cao xót thương tôi, cho nên tôi lại đột nhiên nói được mà kêu cứu! Trì Hải Hoan, thế nào, bọn họ không có thành công giết chết tôi, cho nên cô phải tự mình động thủ sao? Tôi muốn hỏi cô, tôi và cô, chúng ta không phải là chị em sinh đôi cùng một mẹ sinh ra sao? Tôi đối với cô còn chưa đủ tốt sao? Tại sao cô lại hận tôi như vậy? Năm lần bảy lượt muốn giết chết tôi?

Trì Hải Hoan ngẩn người, mọi chuyện rốt cuộc cũng lộ: "Mày tốt với tao? Khi nào thì mày tốt với tao vậy? Tạ Thư Dật rõ ràng là ở cùng với tao! Rõ ràng là đang hẹn hò cùng tao, nhưng mà mày lại cố ý bất chấp tình chị em mà gọi hắn ra ngoài, thổ lộ với hắn, cướp đi hắn từ tay tao! Mày tốt với tao? Giành bạn trai của tao là tốt với tao hả? Tạ Hải Nhạc! Tao hận mày! Mày đoạt đi Tạ Thư Dật, chính là đoạt đi tất cả của tao! Mày đáng chết! Mày đáng chết! 

Hải Nhạc ngẩn người, nói: "Chị hai, không phải cô quên chứ, người Tạ Thư Dật yêu vẫn chính là tôi, hắn và cô ở cùng nhau, cũng là do tôi nói hắn tiếp nhận cô, chỉ là hắn giận tôi đẩy hắn cho cô, cho nên mới nhất thời tức giận mà hẹn hò với cô! Tôi căn bản cũng không hề đoạt hắn từ tay chị, cho dù có chị, thì tôi và hắn sớm muộn cũng sẽ ở bên nhau! Bởi vì đêm đó, hắn vốn là muốn nói chia tay với cô!”

“Không! Rõ ràng chính là mày cướp đoạt đi hắn! Rõ ràng là mày!”

Không được, Tạ Hải Nhạc nói được rồi! Không thể để cho nó mở miệng kêu cứu! Trì Hải Hoan hung mãnh nhào tới Hải Nhạc, lấy chăn phủ lên đầu cô. 

Cô nói được rồi, cô ta sẽ không để cho nó cô có cơ hội kêu cứu, cô ta muốn cô phải chết! 

Hải Nhạc lanh tay lẹ mắt giữ lại tấm chăn mỏng muốn che kín mình, vừa lớn tiếng hô cứu: “Cứu mạng! Có người muốn giết tôi! Cứu mạng a! Có người muốn giết tôi!” 

Lại còn là để cho cô hô ra tiếng rồi! Trì Hải Hoan vừa sợ vừa hãi, làm sao bây giờ? Trì Hải Hoan xấu hổ thành giận, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, Trì Hải Hoan vén lớp băng gạc, lấy ra một khẩu súng lục, chẳng qua là chỉ chuẩn bị phòng bị thế thôi, cô ta cho rằng căn bản không dùng đến, nào ngờ, Tạ Hải Nhạc lại nói chuyện được rồi! Xem ra, không cần súng là không được! Hiện tại cô ta như đang leo lên lưng cọp khó xuống! Phải giết Tạ Hải Nhạc!

Tạ Hải Nhạc đã từ trên giường nhảy xuống, muốn chạy ra bên ngoài, lúc này, cửa vang dội một tiếng được mở ra, Tạ Hải Nhạc lao thẳng tới tới.

Trì Hải Hoan mặc dù đã nghiên cứu trước ở nhà cách nổ súng như thế nào, nhưng cô ta vẫn chậm một bước, Hải Nhạc trực tiệp liền được người ta kéo ra ngoài, cửa cũng đóng lại rồi, Trì Hải Hoan chỉ bắn trúng cánh cửa phòng bệnh. 

“Không! Không!" Trì Hải Hoan thấy không bắn trúng Tạ Hải Nhạc, điên cuồng la lên.

Trì Hải Hoan điên cuồng mở cửa, muốn đi tìm Tạ Hải Nhạc, nhưng người mà cô ta không ngờ tới nhất lại chính là Tạ Thư Dật, hắn đang đứng trước mặt cô ta.

Trì Hải Hoan không khỏi bàng hoàng, tại sao Tạ Thư Dật tại sao lại chỗ này?

“Trì Hải Hoan, để súng xuống, cô vẫn còn một con đường sống.” Tạ Thư Dật nhìn cô, lạnh lùng nói.

Trì Hải Hoan ngơ ngác nhìn hắn, không tin hỏi hắn: “Tại sao anh lại ở đây?” 

“Ta ở đây, chính là chờ cô đến." Tạ Thư Dật mặt không chút thay đổi mà nói.

Mà sau lưng của hắn, Tạ Hải Nhạc thoáng thò đầu ra, cô nhìn Trì Hải Hoan một chút, muốn đi bước ra, nhưng Tạ Thư Dật lại mạnh mẽ kéo cô ra sau lưng của hắn, giống như gà mẹ đang bảo vệ gà con trước Đại bàng dữ tợn. 

Động tác cưng chiều của hắn, khiến cho Trì Hải Hoan càng thêm tức giận, hít vào một hơi! 

“Các người! Các người!" Trì Hải Hoan không khỏi lui về sau, "Thì ra là, anh đã biết nó là Tạ Hải Nhạc?”

Hải Nhạc đã nói được rồi! Hắn nhất định là đã biết!

“Là nói nói cho anh biết nó là Hải Nhạc phải không? Là nó nói cho anh phải không? Đúng là nó rồi! Nó đã nói cho anh biết, nó là Tạ Hải Nhạc đúng không? Ngày hôm đó, là anh tới đây tìm nó sao? Là nó giúp anh giải dược! Có phải không? Có phải không?” Trì Hải Hoan cuồng loạn hỏi Tạ Thư Dật. 

“Không, cô ấy không nói, tôi đã sớm biết cô ấy là Hải Nhạc rồi!” Tạ Thư Dật nhàn nhạt nói, "Trước đây một thời gian dài, tôi đã hoài nghi cô ấy chính là Nhạc Nhạc rồi! Khi cô đánh tráo kết quả giám định DNA của Tiểu Bảo, phá vỡ đi hi vọng của tôi, tôi thiếu chút nữa còn tưởng cô ấy không phải là Nhạc Nhạc. Nhưng đến một ngày, cô ấy chạy đến muốn làm mai cho tôi và Nhã Nghiên, tôi lại bắt đầu hoài nghi cô ấy, mở ra được mật mã MSN, tôi biết ngay cô ấy chính là Nhạc Nhạc! Chẳng qua là, cô vẫn luôn tự cho là mình đúng, cho rằng tôi không biết gì mà thôi! Tôi thật ra đều biết tất cả!”

Lời của hắn, khiến cho Trì Hải Hoan lại lui về phía sau mấy bước.

“Anh… Anh đều biết tất cả?" Trì Hải Hoan há hốc mồm cứng lưỡi.

Tạ Thư Dật nhàn nhạt hạ mí mắt xuống, sau đó nói với Trì Hải Hoan: "Để súng trong tay cô xuống!” 

Lời nói của hắn như cảnh tỉnh Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan lập tức lại tỉnh táo lại, cô ta nhìn xung quanh một chút, không biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều cảnh sát, đang nhìn chằm chằm cô ta! 

Trong lòng Trì Hải Hoan một hồi tuyệt vọng.

Cô trúng kế rồi! Cô trúng kế của Tạ Thư Dật rồi! Đây rõ ràng là một cái bẫy! Rõ ràng là một cái bẫy, bắt đầu từ cái ngày Tạ Thư Dật trở về, nói rằng Hải Nhạc và tên sát thủ kia đang điều trị ở bệnh viện Nhân Ái! 

Sau đó, hắn chờ cô từng bước một cắn câu!

“Tạ Thư Dật, thật ra thì anh cũng đã biết tôi lấy đi súng trong phòng của anh đúng không? Hơn nữa, anh cũng đã biết chai nước kia đã bị tôi bỏ thuốc có đúng không? Anh rõ ràng đã biết tất cả! Anh để cho tôi hạ xuống phòng bị! Để cho tôi tự cho rằng mình không có được anh! Sau đó anh bức bách tôi ra khỏi Tạ gia! Chính là muốn chọc giận tôi, kích thích tôi động thủ với Tạ Hải Nhạc đúng không? Đúng không?" Nước mắt Trì Hải Hoan không tự chủ được mà rơi xuống gò má trắng trẻo. 

Cô thua! Cô thua rồi! Thua quá thảm! Quá thảm!

“Không tệ! Cô đoán đúng rồi! Cô thật sự rất thông minh a!” Tạ Thư Dật thở dài nói, tựa như mang theo một tia tiếc nuối nói:

“Đáng tiếc sự thông minh của cô lại không dùng vào việc tốt! Không sai, tôi biết cô trộm súng của tôi, tôi cũng biết cô đã bỏ thuốc vào chai nước! Bởi vì, trong phòng của tôi có camera! Ai tới phòng của tôi, làm ra chuyện gì, tôi đều có thể cận mục sở thị! Tôi chỉ là tương kế tựu kế! Mà cô lại đắc chí như vậy! Cho rằng không người nào có thể nhìn ra mấy trò xiếc vặt vãnh của cô! Tôi phải công nhận rằng, cô rất thông minh, những chuyện xấu mà trước đây cô làm ra, giống như chuyện cô giết cha đẻ của cô! Mặc dù biết cô bắt chước chữ viết của ông ta, giả mạo di thư, nhưng cũng không đủ chứng cớ chứng minh chính cô đã động tay động chân vào chiếc xe đó, để cho ông ta gặp tai nạn mà chết! Cô đẩy Hải Nhạc xuống biển, cũng không có một người thứ ba có thể chứng minh chính cô đã đẩy Hải Nhạc xuống đó! Chuyện cô làm đều không để lộ ra chút kẽ hở! Thật sự, tôi muốn nói một câu, cô quả thật là một số ít phụ nữ rất thông minh, là thiên tài trong đám tội phạm thiên tài! Nhưng đáng tiếc, tất cả thủ đoạn của cô lại không dùng vào việc tốt! Trì Hải Hoan, bắt ưng nhiều cuối cùng cũng có một ngày bị ưng mổ mù mắt! Cô đã một lần mưu sát Hải Nhạc, tôi sẽ không để cho cô tổn thương cô ấy lần thứ hai! Là cô tự đánh giá sự thông minh của mình quá cao, coi thường chúng tôi quá ngu! Cô phạm vào tội ác, không phải là không biết, chẳng qua là thời điểm chưa tới! Ngày đó, rốt cuộc cũng đã tới! Trì Hải Hoan à Trì Hải Hoan, cô là thông minh quá lại bị thông minh hại a! Hết thảy mọi thứ, đều là do cô tự đào hố chôn mình!” 

Gương mặt Trì Hải Hoan trắng bệch, cô khàn giọng hỏi: "Tạ Thư Dật, là anh đã lên toàn bộ kế hoạch, để cho tôi chui vào bẫy? Vốn dĩ Tạ Hải Nhạc rất tốt, chẳng qua là anh dùng nó để làm mồi nhử tôi ra thôi đúng không?” 

“Phải, đây chính là chiêu độc, chỉ là muốn dụ con cá mắc câu mà thôi!” Tạ Thư Dật nhàn nhạt nói.

“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy! Tất cả mọi thứ anh đều an bài tốt lắm, tôi lại ngu ngốc mà chui vào rọ!” Trì Hải Hoan cứ thế gật đầu, nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống.

Tạ Thư Dật lạnh lùng cười một tiếng: "Trì Hải Hoan, bản thân cô đủ thông minh, nhưng cô lại thua chính trong tay của cô! Tóm lại, cô giết người thì phải nhận đúng tội lỗi mà mình đã làm! Tôi chính là chờ đợi cái ngày này! Còn nữa… đừng quên là cô còn thuê sát thủ giết người! Thuê sát thủ giết Hải Nhạc! Nếu không phải là có người cứu Hải Nhạc, cô ấy có lẽ cũng bị cô lặng lẽ giết chết rồi! Trì Hải Hoan, cô quá ác độc! Cô năm lần bảy lượt đều muốn giết chết Hải Nhạc! Cô hoàn toàn không nghĩ tới cô ấy chính là em gái ruột của mình!” 

Trì Hải Hoan sửng sốt, đã đến lúc này, cô vẫn không quên giảo hoạt cười: "Tạ Thư Dật, anh cũng đừng có ngậm máu phun người! Tôi lúc nào thuê sát thủ giết người? Con mắt nào của anh nhìn thấy hả? Tội danh đó tôi không làm! Tôi có thể kiện anh tội phỉ báng!”

Tạ Thư Dật không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Phải không? Cô không thuê sát thủ giết người, vậy vì sao cô phải mưu sát tên sát thủ nằm ở phòng bệnh 706 đó?” 

“Cái gì? Cái gì?" Trì Hải Hoan không khỏi há hốc mồm cứng lưỡi, "Tôi không có! Anh ngậm máu phun người!”

“Không? Cô rõ ràng không phải là y tá! Tại sao lại mặc đồ y tá đi vào phòng bệnh đó? Nói cho cô biết, căn phòng đó và căn phòng này đều có gắn camera và có người mai phục sẵn! Nhất cử nhất động của cô đều được ghi lại! Cô cho rằng có thể dễ dàng ra tay như vậy? Mặc dù cô đã tiêm thuốc vào, nhưng khi cô ra ngoài, bọn họ lập tức thay rồi! Đây chính là chứng cứ phạm tội của cô! Hắn hiện tại rất an toàn! Cô sẽ chờ đến lúc hắn làm chứng cho cô chứ Trì Hải Hoan! Hãy chờ đợi hình phạt nghiêm khắc nhất mà pháp luật dành cho cô! Suy nghĩ một chút, xem mình phải đối mặt với bao nhiêu tội danh!” Tạ Thư Dật nghĩa chánh từ nghiêm mà nói.

Trì Hải Hoan nghe được Tạ Thư Dật nói như vậy, trong lòng cô ta thoáng qua một hồi tuyệt vọng.

“Thư Dật, anh không cần phải nói nhiều như vậy, không có cần thiết." Hải Nhạc đứng ở phía sau lên tiếng, sau đó nói với Trì Hải Hoan: “Chị, bỏ súng xuống đi, con gái cầm súng là không tốt, súng là đồ của đàn ông, mau bỏ xuống đi!”

Trì Hải Hoan nhìn chằm chằm Tạ Hải Nhạc, nếu như có thể, cô ta nhất định phải ăn tươi nuốt sống, uống máu của Tạ Hải Nhạc! 

“Trì Hải Hoan, chỉ cần cô bỏ súng trong tay cô xuống, cô sẽ có một con đường sống!” Một viên cảnh sát cũng chĩa súng về phía Trì Hải Hoan nói.

“Được, tôi bỏ xuống.” Trì Hải Hoan thuận theo chậm rãi rũ tay xuống, thật ra thì cô ta đã âm thầm bóp cò.

Khi người người đều cho rằng Trì Hải Hoan muốn thả súng xuống, thì đột nhiên tay cô ta lại nhanh chóng giơ lên, liền hướng Tạ Thư Dật nổ súng!

“Không!" Hải Nhạc được Tạ Thư Dật bảo hộ ở sau lưng nhưng vẫn không chớp mắt, nhìn chằm chằm Trì Hải Hoan, khi thấy tay của Trì Hải Hoan giơ lên, cô không khỏi liều mạng, không biết lấy đâu ra sức lực, Hải Nhạc vọt ra khỏi hai tay của Tạ Thư Dật, nhào ra chắn trước mặt hắn, lưng quay về phía Trì Hải Hoan, cô ôm chặt lấy Tạ Thư Dật, buồn bã nói thật nhanh với hắn: “Thư Dật! Em yêu anh!” Sau đó đau lòng, mỉm cười nhắm chặt hai mắt lại. 

Nhưng là trong nháy mắt thân thể của Hải Nhạc chợt nhẹ bẫng, Tạ Thư Dật ôm thân thể cô xoay một cái, vị trí của hai người trong nháy mắt bị đảo lại. 

“Không cần!" Tạ Hải Nhạc sợ hãi mở mắt, ngay sau đó cô nghe được tiếng nổ súng vang lên, thân thể Tạ Thư Dật cũng chấn động một cái, Tạ Thư Dật rên lên một tiếng, máu tươi lập tức theo khóe miệng hắn trào ra! 

Tạ Hải Nhạc vội vàng dùng tay lau khóe miệng của hắn, nhưng máu vẫn không ngừng chảy xuống, Hải Nhạc khóc rống lên: “Thư Dật! Thư Dật! Thư Dật à! Tại sao anh lại làm như vậy?” 

Tạ Thư Dật giơ tay lên, lau đi nước mặt giàn dụa trên mặt Hải Nhạc: “Đừng khóc! Anh không sao! Em yên tâm, anh đã đồng ý với em rồi, anh sẽ không có chuyện gì!” 

Tạ Hải Nhạc chỉ biết ôm Tạ Thư Dật khóc lớn, mà Trì Hải Hoan cứ đứng đó ngơ ngác nhìn khẩu súng trong tay. Cô ta thật sự đã bóp cò, cô ta thế nhưng lại nổ súng bắn trúng Tạ Thư Dật! Không! Rõ ràng là Tạ Hải Nhạc nhào vào trước mặt hắn, rõ ràng cô ta sẽ bắn trúng Tạ Hải Nhạc, nhưng Tạ Thư Dật lại nhanh như vậy, thay đổi vị trí của hắn và Hải Nhạc, quay lưng về phía cô ta, cho nên đạn mới trúng hắn! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.