Buổi tối, hắn không nhịn được hỏi chú Phúc: “ Chú Phúc, Phương Viễn Chi là cháu ruột của chú sao?”
Chú Phúc trầm ngâm một lúc, nói: “ Viễn Chi cũng không phải là cháu ruột của tôi, là anh rể tôi cứu từ ngoài biển về.”
“ Cái gì? Cứu từ ngoài biển về?” Tạ Thư Dật không khỏi kinh hô ra miệng.
Tim của hắn, trong một khắc kia không tự chủ được nhảy lên vài cái, là từ biển cứu về? Là từ biển đưa về?
Chú Phúc gật gật đầu, nói tiếp: “ Đúng vậy, đó đã là chuyện nhiều năm trước, lúc ấy, anh rể tôi ra biển đánh ca, lại phát hiện một cô gái trôi dạt vào hòn đảo gần đó, không ai biết vì sao con bé lại xuất hiện ở đó. Gương mặt con bé lúc đó cũng bị phá huỷ rồi, chúng tôi còn tưởng là không cứu được, may mắn, con bé không chết, nhưng lại không nói chuyện được. Mọi người cho rằng con bé bị câm, bị người ta truy sát rồi ném xuống biển lớn. Kia con bé đúng là mạng lớn, lại có thể thoát khỏi Diêm vương nhặt về một cái mạng, a không, phải là một thân ba mạng mới đúng, lúc đó con bé đã mang thai Tiểu Bảo Tiểu Bối rồi!”
Chú Phúc thở dài một cái, lại nói: “ Mọi người còn suy đoán rằng con bé bị nhà chồng ruồng bỏ, cùng đường mới gieo mình tự vẫn cũng không chừng, lại có người nói nó bị nhà chồng ruồng bỏ, rồi đẩy xuống biển. Tóm lại, vì con bé không thể nói, chỉ viết ra tên mình gọi là Viễn Chi. Mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ca-ca/1889401/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.