Mẹ hắn vẫn cười, trong nụ cười vẫn mang theo một tia sầu lo.
“Dì ơi, Nhạc Nhạc ở đây cảm ơn dì sinh ra Thư Dật, làm cho Nhạc Nhạc có được một người yêu xuất sắc như thế, Nhạc Nhạc cảm tạ dì! Về sau Nhạc Nhạc cũng sẽ tới thăm dì!” Hải Nhạc cười nói.
“Ân, chúng con sẽ mang con cái của bọn con tới thăm mẹ.” Tạ Thư Dật bổ sung, “Mẹ, con và Hải Nhạc phải đi đây, tương lai chúng con kết hôn, chúng con sẽ trở lại thăm mẹ.”
Hắn và Nhạc Nhạc khom người chào mẹ, sau đó đi từ từ ra nghĩa địa.
“Mới nãy anh vừa nói đến con cái với dì, anh nói chuyện đó có hơi xa xôi thì phải?” Hải Nhạc thẹn thùng cúi đầu nói.
“Không xa đâu, chờ em đến mười tám tuổi, tôi liền khiến cho em sinh con cho tôi!” Tạ Thư Dật nói.
“Em không cần nhanh như vậy đâu, em muốn tốt nghiệp đại học mới có thể lo đến chuyện con cái đó, anh phải tự chờ thôi!” Hải Nhạc cười nói.
“Em mười tám tuổi tôi đã tốt nghiệp lâu rồi, em có thể sinh con xong lại đi học, tôi liền ở nhà làm vú em!” Tạ Thư Dật cười nói.
“Vậy anh không cần đi ra ngoài kiếm tiền nuôi em với con à? Thật là một tên ngốc!” Hải Nhạc nở nụ cười khanh khách.
“Tôi sẽ vừa chăm đứa nhỏ vừa kiếm tiền chứ sao! Tôi có thể vừa họp vừa đút con uống sữa đó.” Tạ Thư Dật nghiêm trang nói.
Tưởng tượng đến Tạ Thư Dật tây trang giày da ngồi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ca-ca/1889355/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.