Hải Nhạc bình tĩnh lại, cô buông chú cá heo ra, rũ tay xuống, nói: “Tóm lại, cám ơn anh đã tặng tôi món quà quý giá như vậy.”
Tạ Thư Dật vốn đang rất vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Hải Nhạc từ lúc nãy kích động biến thành lạnh nhạt, trong lòng hắn lại bất an không yên, hắn đã nói gì sai sao?
“Em không vui.” Tạ Thư Dật nói.
“Đã rất vui rồi, cám ơn quà này của anh.” Hải Nhạc nhẹ nói.
Tạ Thư Dật thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật sự có chút sợ cô mất hứng.
Hắn phát rầu rồi, vì sao bây giờ muốn để ý cô mất hứng như vậy làm gì chứ?
“Sau này phải đeo, khi tắm cũng không cho lấy xuống!” Tạ Thư Dật nói.
“Tại sao?” Hải Nhạc khó hiểu hỏi.
“Bởi vì là tôi tặng cho em! Không được để cho nó rời khỏi cổ của em!” Tạ Thư Dật nói.
“Nhưng mà…” Hải Nhạc nói, “Nhưng mà, tại sao tôi phải luôn mang theo nó a?”
“Ách…” Tạ Thư Dật ngẩn người, “Không có tại sao hết, cứ tại vì là tôi tặng thôi!” Hải Nhạc cúi đầu nhìn chú cá heo nho nhỏ kia, trong lòng thầm suy nghĩ, cảm thấy con cá heo này vẫn là rất dễ thương, thường mang theo cũng không có gì là không tốt.
“Ừ, tôi sẽ không để cho nó rời khỏi cổ của tôi.” Hải Nhạc nói.
“Còn nữa, không được cho Trì Hải Hoan mang! Nếu cái dây chuyền này mà xuất hiện ở trên cổ cô ta, em chết chắc rồi đó!” Tạ Thư Dật như đang cảnh cáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ca-ca/1889307/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.