Buổi sáng cứ như vậy mà qua, buổi chiều, chọn ban cán sự lớp, có một nam sinh tên là Trình Tranh, mà Nhã Nghiên luôn luôn làm lớp trưởng ở Thần Phong cũng đành thua hắn ba phiếu, thành lớp phó, về phần những cán sự lớp khác, Hải Nhạc tuyệt không chú ý, trước nay cô đều chúi mũi lặng lẽ đọc sách, không để ý tới sự vụ bên mấy người đó.
Cuối cùng, Thích Hán Lương công ba danh sách đại diện khoa, điều khiến Hải Nhạc bất ngờ là, cô lại là đại diện ban Văn!
“Thầy ơi, em có thể từ chối không ạ?” Hải Nhạc hỏi Thích Hán Lương.
Thích Hán Lương kinh ngạc nhìn cô, sau đó lắc lắc đầu, nói: “Không thể, thầy không nhận lời từ chối của em, thành tích ngữ văn của em là tốt nhất trong tất cả các học sinh, em là chọn lựa thích hợp nhất.”
Hải Nhạc đành phải từ bỏ, cô không muốn làm đại diện khoa gì đó, cô chỉ muốn lẳng lặng đọc sách thôi.
Tan học, Nhã Nghiên cùng Hải Nhạc đi ra khỏi phòng, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu: “Tạ Hải Nhạc!”
Hải Nhạc nhìn lại, là Thích Hán Lương.
“Lão soái, có chuyện gì không ạ?” Cô bình thản hỏi. (Tớ không biết chỗ này đúng không, tại trong qt là “lão suất” thì chính nó rồi, tức là “đẹp trai” ấy, chế lại từ từ “thầy” tức “thầy giáo” ấy, nhưng mà Nhạc Nhạc sao lại to gan đột xuất thế này cơ chứ!!! Cho nên tớ cũng không biết âu nhazzzz!)
“Vì sao em không muốn làm đại diện khoa?” Thích Hán Lương hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ca-ca/1889279/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.