Mẹ Hải Nhạc ôm con gái chậm rãi đi đến bên giường của cô, hai người cùng ngồi xuống.
“Nhạc Nhạc, vì sao con không muốn đi Ngũ Châu?” Bà hỏi.
Hải Nhạc do dự một chút, nói: “Mẹ, con không muốn đi Ngũ Châu, con không muốn học cùng trường với Tạ Thư Dật! Con chán ghét anh ta!”
Mặt mẹ Hải Nhạc biến sắc, bà che kín miệng Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, con dù ghét anh hai, sao có thể gọi thẳng tên của nó? Những lời con chán ghét nó này, con chỉ có thể nói ở trước mặt mẹ! Nếu để cho ba với Thư Dật nghe được, bọn họ sẽ thương tâm!”
Hải Nhạc lại rơi nước mắt: “Mẹ, con không cần gọi anh ta là anh hai, anh ta không phải anh hai của con, con không cần anh ta làm anh hai của con.”
Mẹ Hải Nhạc thở dài một hơi, xoa đỉnh đầu của cô nói: “Nhạc Nhạc, không nên tùy hứng như vậy, bình thường Thư Dật thoạt nhìn đối với con hung một chút, kỳ thật, nó rất quan tâm con, nó chỉ là không hiểu cách biểu đạt mà thôi, mới vừa rồi nó còn cố ý dặn mẹ không cần rất hà khắc với con, nó cho con đi Ngũ Châu, cũng là lo lắng cho con, làm sao con có thể hơi chút vì nó nói với con vài câu, con liền cáu kỉnh như vậy?”
Trong lòng Hải Nhạc trong lòng một trận đau khổ, nước mắt lại càng mãnh liệt.
“Mẹ, không phải anh ta nói như vậy, anh ta…anh ta…” Cô không thể nào nói ra khỏi miệng.
“Đứa nhỏ, đừng làm rộn nữa, ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ca-ca/1889256/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.