Edit: hochi
Giang Thiến không nói lời nào, hàm răng trắng như tuyết chỉ cắn chặt đôi môi đỏ tươi của mình.
Cặp mắt to xinh đẹp càng dâng lên sương mù, như dòng nước mênh mông.
Giang Triết có cảm giác lòng của mình run lên bần bật.
Trong nháy mắt chỉ cảm thấy đau lòng tột đỉnh, chắc Thiến Nhi lại chịu uất ức?
"Thiến Nhi, nói cho anh".
Mỗi một chữ đều rất kiên định, làm sao anh có thể cho phép người khác tổn thương Thiến Nhi.
"Anh, không có việc gì”.
Giang Thiến lại cắn môi một cái.
Giang Triết vươn tay đưa ngón tay mình chạm vào hàm răng phía dưới của cô.
"Thiến Nhi, không nên tổn thương mình”.
Giang Thiến nhìn anh khẽ mỉm cười.
"Không có việc gì, chỉ là em cảm thấy những người đó bận quá, mà em cái gì cũng không giúp được, lại còn vướng víu chân anh”.
Cuối cùng cũng chẳng nói gì, chuyện gì cũng không nói.
Cô nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, bên cạnh anh chưa bao giờ thiếu phụ nữ.
Lục Mạt Cách, Đỗ Hân Lệ, còn có rất nhiều người nữa mình không biết.
Mặc dù anh đối với những phụ nữ đó cũng chưa bao giờ động lòng, nhưng trên cái thế giới này ai có thể nói trước chuyện gì?
Có lẽ tất cả rồi cũng sẽ xảy ra.
Thật ra thì, cô không tự tin, cô thật không có tự tin, cho nên cô mới lệ thuộc vào Giang Triết như thế.
Nếu như, cô có tràn đầy tự tin đối với mình, cũng không cần lo lắng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ba-yeu-chi-yeu-co-gai-nho-ngot-ngao/2107602/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.