Editor: June_duahau
Chẳng qua là nhiều người như vậy, lại yên tĩnh đến đáng sợ, thậm chí ngay cả tiếng hít thở của nhau đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Ai dám phát ra âm thanh, cậu thử xem?
Cái đó, ánh mắt của tổng giám đốc vẫn lạnh đến đáng sợ, nếu như không muốn, người nào không cần cái cổ liền đầu nữa, vậy cũng có thể thử một lần xem.
Cho nên, mọi người chịu đựng khốn khổ vẫn luôn phụng bồi Giang tiểu thư.
Đến lúc trời sáng, Giang Thiến từ từ tỉnh lại, sau đó liền đau đớn.
Cô khẽ nhíu mày một cái, chỉ một động tác như thế cũng đủ cho Giang Triết cơ hồ luống cuống tay chân.
“Ở đây làm sao? Có phải bị đau không?”
Những người bên cạnh đó đều cảm thấy đứng ở đây là một loại đau khổ, từng cái đầu một cúi thấp xuống cũng đủ cho bạn hiểu nội tình, chỉ sợ tổng giám đốc nổi giận, đưa ánh mắt càn quét tới đây, mình sẽ ‘tử trận’ ngay tại chỗ.
May mắn Giang tiểu thư là người lương thiện hiểu chuyện, cô thấp giọng nói: “Làm phẫu thuật sẽ bị như vậy mà.”
Sau đó, giống như là lơ đãng nhìn lướt qua những người đang đứng ở bên giường bệnh, khẽ cau mày: “ Làm sao lại nhiều người như vậy? Em không thể hít thở không khí trong lành được.”
Những vị bác sỹ kia chưa bao giờ cảm thấy biết ơn Giang tiểu thư vĩ đại như bây giờ, câu nói kia, khiến cho tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
Quả nhiên, một giây sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ba-yeu-chi-yeu-co-gai-nho-ngot-ngao/2107500/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.