Vương Bằng tức giận, mặc kệ tất cả, muốn xuống liều mạng với Nhậm Kiệt ngay tại chỗ.
Không có ai bẩn thỉu như vậy cả, cái gì không được vứt rác bừa bãi xuống sông.
Điều này rất không thích hợp!
Nhậm Kiệt ngược lại vui mừng, bởi vì chỉ trong một lúc anh đã kiếm được rất nhiều sương trắng trên người Vương Bằng.
Đúng lúc có chết hay không thì trên mặt cầu có một cơn gió thối ngang, chân Vương Bằng vốn đã nhũn, bị gió thổi qua, chân trượt ngữa ra sau,ngã thẳng xuống cầu.
“Á!!! Cứu…”
Cảnh tượng đột ngột này khiến cho tất cả mọi người đều giật mình run rẩy!
Nhậm Kiệt trợn mắt, lao về phía trước, gần như là theo bản năng, dưới bàn chân tóe ra vài tia lửa chói mắt.
“Ầm” một tiếng, đôi giày phát nố ngay tại chỗ, ngay cả mặt đường trải nhựa cũng nứt ra vệt đen.
Mượn lực đẩy này, Nhậm Kiệt lao về phía trước nhanh như chớp, đưa tay tóm lấy Vương Bằng.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, một tay tóm được điện thoại!
… Của Vương Bằng!
“Á á á! Điện thoại, điện thoại của tôi! Đừng xem nhật ký trình duyệt của tôi!”
Nhưng Nhậm Kiệt không bỏ cuộc, bám chặt vào lan can, tóm lấy Vương Bằng đang rơi xuống sông.
Khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy bàn tay trái trực tiếp tách ra khỏi cổ tay, bật ra, toàn bộ tay trái đều bắn ra ngoài.
Cực kỳ chính xác, một tay tóm lấy chồ hiểm của Vương Bằng, khóa chặt.
“Ôi ôi!”
Tiếng kêu thảm thiết như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-anh-hung/3434459/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.