“Tiểu tử kia, ta rất thích ngươi.” – lời lẽ nỉ non trầm thấp, hòa cùng sắc màu đen như nhung của bóng tối.
“Ô… sao ngươi lại thích ta?… Ô ô… ngươi đi thích lợn đi, không cần thích ta đâu… &%$#@…”
“Nhưng ngươi đáng yêu hơn lợn.”
“Ô ô… ngươi thích ta nhưng sao lại ác thế chứ? … %$#@ … Ân…. ngô…”
“Tiểu tử kia, ngươi thật sự rất đáng yêu. Ta nhịn không được.”
“A… nhanh lên… nhanh một chút… a… ta phải… ta phải…”
“Ngươi muốn cái gì? Mau nói cho ta biết đi!”
“Ta muốn ngươi tiến vào… A… đúng đúng, là như vậy đó… A a…”
“Tiểu tử kia, ta rất thích ngươi.”
“A… ta còn muốn mà, ngươi nhanh một chút đi… A a…”
“Tiểu tử kia, ngươi có thích ta không?”
“Ừ, … đừng có ngừng lại chứ…”
“Tiểu tử kia, ngươi có thích ta không?”
“A… ngươi mau chuyển động đi chứ… Ô…”
“Tiểu tử kia, ngươi có thích ta không?”
“Ô ô… có, có thích mà! Nhanh lên đi… A…”
“Có thể ở bên ta cả đời không?”
“Được, có thể!… A…”
“Là cả đời bên nhau đấy! Ta không cho ngươi cơ hội đổi ý đâu.”
“Ừ,… nhanh nữa đi,… sâu hơn nữa… A a… ta muốn chết! Ta muốn chết! A a a–––”
“Tiểu tử kia, tiểu tử kia, ta rất thích ngươi … rất thích ngươi … rất thích ngươi … rất thích ngươi…”
Lưu quang dịch thệ, thiều hoa thông thông
(Năm tháng lặng lẽ dần trôi
Cảnh xuân tươi đẹp vội chi trở mình)
Lý Tùng Tử rời nhà vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-ma-ac-nhan-ky/3285316/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.