Trời đã sáng, Nicole đi ra ngoài hái trái cây cho con người, lúc nàng ngậm trái cây trở về, nhìn thấy hắn đã tỉnh.
Hắn mặc bộ quần áo rách rưới của mình, che thân thể kín mít. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, thu thập máu rồng của Nicole bị rơi vãi.
Lúc Nicole đánh nhau với mấy con ác long kia, cũng bị thương, máu tươi rơi vãi trên mặt đất, máu rồng tản ra mùi thơm rất kỳ lạ, hắn có thể dễ dàng phân biệt đâu là máu của Nicole, đâu là máu hắn.
Hắn phát hiện Nicole đã trở lại, vội rút tay về, giấu bình thủy tinh đang cầm ở sau lưng.
Nicole lấy trái cây đưa tới trước mặt hắn, mời hắn ăn.
Đôi mắt thâm thúy như vực sâu của hắn chăm chú nhìn cự long trước mắt, ra vẻ đề phòng.
Nicole hoàn toàn không có thái độ công kích, nàng nằm đối diện hắn, giống như là bạn bè, ung dung nói với hắn: "Ăn."
Dứt lời, Nicole làm gương tốt, mở miệng thỉnh thoảng ngậm trái cây trên mặt đất, chậm rãi nhai.
Hắn nhìn Nicole một chút, do dự đưa tay về phía trái cây, cũng cầm lấy, xoa xoa lên quần áo, há mồm cắn.
Đôi mắt màu vàng óng của Nicole vẫn luôn nhìn hắn, nhìn hắn ăn từng chút một, cảm giác thật đặc biệt dễ chịu, như cả trái tim đều tan chảy.
Nhưng Nicole nghĩ đến sáng nay lúc đi ra ngoài hái trái cây, bị những con rồng khác chỉ chỉ trỏ trỏ, bị bọn họ cười nhạo nàng nam nữ chẳng phân biệt được. Nicole làm chúa tể của Đảo Rồng, làm sao có thể chịu đựng được loại sỉ nhục này?
Chờ vết thương của hắn tốt hơn một chút, nàng sẽ đưa hắn trở về. Từ Đảo Ác Long bay đến Nhân giới, phải đi qua mênh mông biển khơi cuộn sóng, ít nhất phải bay mất một ngày, đây là vì nghĩ cho sức khỏe của hắn, đề phòng tình trạng hắn suy yếu mà chết trong quá trình bay.
Hắn ăn hai quả trái cây, không ăn nữa, đôi mắt đen nhánh vẫn luôn nhìn Nicole.
Nicole bị hấp dẫn bởi diện mạo xinh đẹp của hắn, tâm trạng rất tốt, nàng dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ bờ vai hắn. Hắn hoảng sợ, vì tránh né nàng, té ngã trên đất.
Nicole lại cúi xuống, dùng đầu cọ hắn. Hắn gồng người căng cứng, bất động. Chờ Nicole rời khỏi cơ thể, hắn mới miễn cưỡng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nicole ngẩng đầu nói với hắn: "Tên của ta là Nicole." Nàng lại dùng ngôn ngữ nhân loại nói một lần tên nàng: "Nicole."
Hắn ngẩn người, thử kêu tên nàng một tiếng: "Nicole hả?"
Nicole vội gật đầu, rõ ràng hình dáng ác long rất tàn bạo, nhưng lúc gật đầu lại có một loại cảm giác ngây thơ.
Vẻ mặt hắn hơi căng thẳng, hắn nghiêng mặt qua, khẽ nói: "Bất quá là ác long thôi."
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại mở miệng nói: "Tên của ta là Đái Nạp."
"Đái Nạp?" Nicole dùng ngôn ngữ loài người đánh vần. Nàng im lặng một lúc, đem tên của hắn nhớ kỹ ở trong lòng.
Bị ác long kêu tên của mình, trong lòng Đái Nạp cảm thấy có chút kì quái, nhưng vẫn nhẹ nhàng lên tiếng.
Nicole bị giọng nói nhẹ nhàng của hắn làm khỏe lên, vui vẻ lăn lộn trên mặt đất, phát ra giọng rầm rì sung sướng. Ác long to lớn lăn lộn trên mặt đất, giống như một con chó nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
Đái Nạp dùng tay áo ngăn bụi bay lên mù mịt, bị sặc đến nỗi ho khan vài cái.
Lúc này, thấy tâm trạng của cự long không tệ, Đái Nạp không nhịn được mở miệng nói: "Nếu ngươi đồng ý thả ta trở về, ta sẽ cho ngươi vô số châu báu."
Nicole chỉ nghe hiểu hai chữ "Châu báu", cho rằng Đái Nạp muốn châu báu của nàng, dùng móng vuốt chỉ vào núi vàng núi bạc của nàng, nói: "Cho ngươi tất cả."
Mặt Đái Nạp tối sầm, giảm tốc độ, đem lời nói vừa rồi nói lại một lần nữa.
Nicole nghiêng nghiêng đầu: "Vô số, châu báu? Cho ngươi?"
Đái Nạp tức giận xoay người đi, không thèm để ý tới nàng.
Hắn nghĩ: Bất quá là ác long thôi, thế mà hắn còn có ý đồ nói điều kiện với nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]