Chương trước
Chương sau
Dịch:Hàn Phong Vũ

Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn quỷ anh, nếu không quen biết với nó, biết nó ăn người hung tàn tới mức nào, có lẽ hắn không chắc sẽ không bị khuôn mặt nhỏ nhắn vô hại khả ái kia lừa gạt, cảm thấy đây chỉ là một bé gái khả ái.

"Ngươi có cách gì?"

"Giao thân thể cho ta mượn, để ta có thể nuốt đủ nhiều người và quỷ, là ta có thể mạnh mẽ lên rất nhanh, đến lúc đó chúng ta liên thủ, nuốt trọn nó cũng không phải không có khả năng."

"Nhưng không phải trước đó ngươi nói, phải ở chỗ này giám sát nó sao?"

Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không tin quỷ anh này, con bé nhìn qua rõ ràng cũng như người hắc ám kia, toàn thân đều bị quấn đầy xích, rõ ràng bị trói ở đây.

"Bây giờ ta chỉ còn lại linh hồn, miễn là ngươi đồng ý, ta có thể dùng thân xác của ngươi, cho ngươi trở nên càng mạnh hơn."

Quỷ anh cũng không giải thích cái gì, mà là cam kết đầy hấp dẫn với Hạ Thiên Kỳ.

"Ngươi vẫn là tỉnh lại đi, ta thấy ngươi thật sự chính là đứa nhỏ, nói dối mà ngay cả chút logic cũng không nói nổi.

Nếu ta đoán không sai, lúc đó ngươi đi vào nơi này, mục đích chính là vì cắn nuốt hết nó, từ đó khiến cho mình hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc của ta với ngươi.

Kết quả tính toán không thành, mà ngay cả mình cũng trượt chân. Là thế này đi?"

"Ta chính là vào giúp ngươi!" Quỷ anh cũng không thừa nhận phân tích của Hạ Thiên Kỳ.

"Vấn đề không phải ngươi có thừa nhận hay không, trước kia ta vẫn cho là ngươi đã hoàn toàn bị ta dung hợp, nhưng lúc này mới biết ngươi vẫn còn có ý thưc, đồng thời còn chưa từ bỏ ý định muốn độc lập thoát ra.

Đồng thời nhìn tình huống bây giờ của ngươi, rõ ràng còn mạnh mẽ hơn so với thời gian vừa mới bị ta dung hợp, xem ra cũng mò được không ít lợi ích trên người ta.

Có điều bây giờ thôi, ngươi cứ đường hoàng sống ở nơi này, cùng hắn chờ bị ta chỉnh đốn đi!"

"Thực lực của ngươi càng tiếp cận nó, lực lượng phong ấn sẽ càng thêm buông lỏng, ngươi không thể nào thắng được!"

Quỷ anh thấy Hạ Thiên Kỳ trực tiếp lật mặt, biểu tình dữ tợn gầm thét lên.

"Ta không giải quyết được, thì giết chết ngươi. Mấy người các ngươi đều đánh ý định lên ta, ta nói để lại chỗ này, có một người tính một người, ai cũng đừng hòng có kết quả tốt!

Nếu ngươi đường hoàng nói thật với ra, có thể tới lúc đó ta còn có thể tha cho ngươi một cái mạng, bằng không, ngươi cứ chờ tan thành mây khói đi!"

"Ngươi không thể làm như vậy!"

Quỷ anh như bị mấy lời đe dọa của Hạ Thiên Kỳ hù dọa, đột nhiên thỏa hiệp kêu một tiếng.

"Vì linh hồn của chúng ta mặc dù không dung hợp, thế nhưng bây giờ ngươi có một phần năng lực thuộc về ta, chúng ta là cùng một người.

Ta thừa nhận ta muốn lần nữa lấy lại tự do, nhưng chỉ vậy thôi, ta cũng sẽ không hại ngươi, vì ngươi chết, ta cũng sẽ chết."

"Ta không muốn nghe những thứ không bổ béo gì này, ngươi trả lời ta một vấn đề, cha ngươi là ai? Có phải cũng là người của Minh Phủ hay không?"

"Hắn muốn giết ta, thế nhưng bị ta ăn hết."
Lúc nói tới chuyện này, trên mặt của quỷ anh cũng lộ ra đau khổ mãnh liệt, sau đó rống lên chói tai nói:

"Bọn họ chưa bao giờ xem ta là con người, bọn họ sợ ta, bọn họ vẫn cho ta là quái vật, đã như vậy, tại sao ta phải tiếp tục sống như nhân loại!

Ký ức của ta tuy rất mơ hồ, thế nhưng có một chút chuyện ta vẫn nhớ, ta đến từ một thế giới khác, nơi đó không thuộc về hiện thực, cũng không thuộc về những khu vực khác, nơi đó là thế giới mà toàn bộ quỷ vật sinh tồn.

Nơi đó mới là quê hương của ta và ngươi!"

"Ngươi nói dối! Chính ngươi không tự kiềm chế được, đừng có đổ vấn đề lên đầu người khác.

Bây giờ ta ăn không được thức ăn bình thường, thế nhưng ta ăn cà chua cũng ăn rất ngon."

"Ngươi đừng có ngây thơ!" Quỷ anh hoàn toàn không nghe Hạ Thiên Kỳ nói gì nữa, phản bác:

"Ta nhớ rất rõ ràng, bọn chúng vốn là trẻ con bị ta ăn thịt, ta chỉ ra ngoài từ bụng bọn họ mà thôi!

Ngươi nhất định cũng là như vậy! Chúng ta tối đa chỉ là biến dị trong quỷ vật mà thôi."

"A, là vậy sao? Thế nhưng ta không tin. Được rồi, ngươi cứ ở trong này đường hoàng đợi đi, chờ ta trâu bò hơn, rồi quay lại thu thập ngươi."

Hạ Thiên Kỳ nói xong cũng không để ý tới quỷ anh kia la hét cái gì nữa, trực tiếp đi về phía phương xa.

Hắn không rõ lắm những lời quỷ anh nói trước đó kia có mấy phần thật mấy phần giả, có điều hắn định sẽ quan sát một lần cái thế giới bị bóng tối bao thủ này.

Đi thẳng dọc theo một mặt, Hạ Thiên Kỳ đi gần 2 tiếng, cũng không đi tới đầu cuối, càng không thấy được nơi này còn có thứ gì khác.

Hắn thử thuấn di, nhưng lại phát hiện bất kỳ năng lực nào cũng không dùng được ở nơi này.

Tới cuối cùng, hắn đột nhiên phát hiện, bản thân cơ bản cũng không biết làm sao đi ra ngoài.Cứ như vậy, hắn bắt đầu làm như lúc rời đi trước đó, bắt đầu đi về nơi có ánh sáng tồn tại, kết quả lần đi này hắn mất đi khái niệm về thời gian, đi không biết bao lâu, hắn rốt cuộc mới thấy một chỗ sáng rực rỡ, cả người mệt mỏi đi vào.

Tới khi tỉnh lại, Hạ Thiên Kỳ phát hiện mình đang nằm trên giường, mặc trên người một bộ đồ ngủ, toàn thân yếu ớt không có tới một chút hơi sức, miệng khô lưỡi khô muốn chết.

Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ không có trong phòng, cũng không biết đi đâu.

Hắn xuống giường không còn chút sức lực nào, kết quả phát hiện trên bàn trà bày một rổ táo đỏ, hắn thuận tay cầm lên, tức khắc phát hiện mùi vị trái cái có chút quái lạ.

Có hơi chua, lại có chút ngọt, hoàn toàn khác với bình thường hắn ăn.

Ngược lại giống như hắn khôi phục lại vị giác lúc hắn không dung hợp quỷ anh trước đó.

Hắn vừa cạp táo, vừa chạy tới phòng bếp, thế nhưng trong phòng bếp không có gì, hắn dạo qua một vòng lại quay về phòng khách, buộc lòng phải gặm táo hết trái này tới trái khác.

Không bao lâu, lại thấy Sở Mộng Kỳ xách theo một bọc đồ ăn vặt lớn đi vào, thấy Hạ Thiên Kỳ tỉnh dậy, tức khắc vui ra mặt nói:

"Thối vô lại vừa tỉnh dậy đã gặm táo, tinh thân đủ tốt nhờ, cảm giác thế nào?"

"Cảm giác còn có thể ăn, đúng rồi, còn có gì ăn không? Ý tôi nói ngoài táo ra."

"Ông muốn làm gì sao? Không phải ông chỉ có thể ăn táo sao?"

"Hình như tôi khôi phục bình thường, cô tìm cho tôi ít đồ, cho tôi thử một chút."

"Tôi đây có chút đồ ăn vặt, có thịt bò ông ăn không?"

"Mua bò khô ngực to hả?"

"Rốt cuộc ông có ăn hay không!"

"Ăn. Ném qua cho tôi một bịch."

Sở Mộng Kỳ ném qua một bịch thịt bò, Hạ Thiên Kỳ mở ra, lấy từng mảnh một đặt trong miệng, quả nhiên, không còn cảm thấy buồn nôn nữa.

"Ha ha, ta rốt cuộc khôi phục bình thường, không bao giờ chỉ gặm táo nữa!"

Đợi sau khi ăn hết cả bịch thịt bò khô, Hạ Thiên Kỳ tức khắc hưng phấn tới mức huơ tay múa chân, hắn không biết vị giác khôi phục, có phải có liên quan tới quỷ anh bị vây khốn hay không, có thể trước kia hắn cảm thấy thức ăn bình thường quá ghê tồm, khát vọng thịt người và máu tươi chính là quỷ anh kia cố tình quấy nhiễu hắn.

Nhưng mặc kệ thế nào, bây giờ hắn rốt cuộc lần nữa trở nên như người bình thường, có thể đại khai sát giới với đủ loại thức ăn ngon.

Còn như mấy thứ cà chua và táo gì gì đó, hắn đột nhiên ngẫm lại một chút đã thấy buồn nôn, sau này là đánh chết cũng không ăn nữa.

Một tay cướp lấy túi nilon nhét đầy đồ ăn vặt của Sở Mộng Kỳ, Hạ Thiên Kỳ trực tiếp xé túi ra, ăn không khách khí, Sở Mộng Kỳ thấy Hạ Thiên Kỳ có thể ăn thứ gì, ngược lại cũng vui vẻ cho hắn, chỉ là ngoài miệng vẫn không khách khí nói:

"Ăn nữa, ăn nhanh một chút, tốt nhất nghẹn chết ông luôn đi. Ngay cả đồ ăn vặt của tôi cũng cướp, ông còn có thể cầm thú hơn được nữa không!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.